Tân Nương Của Quỷ
Chương 45 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
"Không phải là do anh làm ư?" Tôi buồn bực nói: "Hôm đó không phải là anh ép tôi kết minh hôn với anh sao? Sau đó Hạ Dương cứu tôi nên đã bị anh đả thương." Tôi vẫn luôn nghĩ rằng vết thương trên người Hạ Dương là do Lý Nhất Phàm mà ra. Hạ Dương cũng đã nói, hắn bị kẻ xấu dụ đi, nên tôi mới bị người của Lý Nhất Phàm đưa đi một cách dễ dàng như vậy.
"Hừ." Lý Nhất Phàm cười nhạo một tiếng: "Hạ Dương tuy lợi hại, nhưng ta cũng không thèm để hắn vào mắt, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện này."
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, hắn cười âm hiểm: "Không ngờ thằng ranh con ở âm sơn phái kia lại dám lợi dụng ta, tốt nhất là đừng để ta biết rõ hắn là ai."
Người của âm sơn phái đã đến rồi sao? Tôi nghĩ tới chuyện chuyện mà bọn họ đã làm liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tôi thấy Lý Nhất Phàm rất tức giận, trong lòng tôi cũng âm thầm vui vẻ, đồng thời cũng mong hắn tức điên lên rồi đi bắt luôn cái người kia cho tôi cũng được, để tôi báo thù cho những người vô tội đã chết.
"Ngọc bội của tôi đâu?" Tôi cũng không quên hỏi miếng ngọc bội mà Cố Nam Phong đã cho tôi.
Lý Nhất Phàm nhìn tay tôi, cười nói: "Ngọc bội ta có thể đưa cho cô."
Hắn móc miếng ngọc bội từ trong túi ra, tôi chỉ cần liếc một cái cũng biết đó chính là miếng ngọc bội của Cố Nam Phong.
"Trả lại cho tôi."
Nói xong tôi định đi tới cầm lấy miếng ngọc bội, nhưng Lý Nhất Phàm lại giơ tay cao lên: "Trả lại cho cô cũng không phải là không thể, nhưng mà ta muốn cô làm giúp ta một chuyện."
Tôi rất ghét hắn làm như vậy với tôi, hơn nữa bình thường hắn vẫn rất dễ ở chung, nên tôi liền châm chọc: "Anh lợi hại như vậy, có thể lấy cắp đồ của ngừi khác mà không phát một tiếng động nào, còn có cả bản lĩnh ép người ta phải kết minh hôn với mình, anh lợi hại như vậy sao không tự mình làm luôn đi?"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì tôi đã hối hận rồi, bởi vì sắc mặt Lý Nhất Phàm đã âm u đến cực điểm rồi. Bầu không khí xung quanh cũng giảm xuống, hắn chậm rãi đi vè phía tôi, tôi cảm thấy thực sự rất sợ hãi: "Anh đừng tới đây, tôi kêu lên đó."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi cũng biết rõ nhất định Hạ Dương sẽ không nghe thấy tiếng tôi gọi. Lý Nhất Phàm ép tôi vào sát tường, hắn nhấc một tay lên cằm tôi, mặt hắn cũng từ từ tiến lại gần về phía tôi. Tôi cố gắng nghiêng đầu đi, không muốn để hắn đụng vào tôi.
Ngay lúc khoảng cách giữa và hắn chỉ còn 1cm thì hắn đột nhiên nở nụ cười: "Tôi chính là người như vậy đó, cô có bản lĩnh phản kháng không?" Hắn nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn hắn. "Loại người như cô, suốt ngày phụ thuộc vào người khác thì có tư cách gì nói ta?"
Nghe hắn vừa nói như vậy, tôi không khỏi có chút bận tâm đến Tống Tử Kiều, hơn nữa tôi còn có một số việc muốn hỏi hắn, cho nên sau khi tan học, tôi đã hẹn gặp Tống Tử Kiều để Hạ Dương nhìn xem sao. Chúng tôi ngồi nói chuyện ngay tại ghế đá ở sân trường. Tôi hỏi Tống Tử Kiều tại sao hắn lại biết Lý Húc Dương. Tống Tử Kiều nói mỗi lần hắn đến một nơi, trước tiên hắn đều nghe ngóng xem ở nơi đó có nhân tài tuyệt diệu nào, hắn cũng là nghe người khác giới thiệu nên mới tới xem. Lúc tôi gặp hắn ở bạch phố là lúc mà chuyện của hắn cũng vừa được giải quyết. Như vậy xem ra, Tống Tử Kiều và Lý Húc Dương cũng chỉ là quan hệ ông chủ và khách hàng bình thường. Xem ra tôi chỉ có thể tự mình đi hỏi Lý Húc Dương, tại sao hắn lại kiên định cho rằng tôi là hung thủ như vậy. Bất luận hắn có phải là tên chủ mưu đứng sau màn hay không thì chuyện này chắc chắn có liên quan đến hắn. Tôi mặc dù có con mắt Âm Dương, nhưng cũng không phát hiện ra bên cạnh hắn ta có thứ gì, nên tôi đành phải trực tiếp hỏi Tống Tử Kiều: "Tôi có thể mạo muội hỏi anh một chuyện được không? Lý Húc Dương đã phong ấn Trương Dương ở đâu?"
Vừa nhắc tới Trương Dương, sắc mặt Tống Tử Kiều liều biến hóa, hắn nhìn tôi rồi nhìn Hạ Dương, sau đó thò tay vào trong túi áo và lấy ra một cái túi nhỏ.
"Cô ấy đang ở trong cái túi này."
Lời này vừa nói ra, Hạ Dương thì không có phản ứng gì thái quá nhưng cái này lại làm tôi kích động mà đứng bật dậy.
"Sao anh lại bỏ cô ấy vào trong túi áo? Lỡ như cô ấy thoát ra ngoài thì sao? Sao anh lại..."
"Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đây là túi chuyên dùng để phong ấn ma quỷ, chỉ cần buộc kín lối ra thì những ma quỷ bình thường sẽ không thoát được đâu." Hạ Dương thấy tôi lại sắp nhảy dựng lên thì liền giữ người tôi lại: "Sao tính tình cô lại nóng vội như vậy chứ? Nghe hắn ta nói hết đi đã."
Tôi cũng ý thức được chính mình có chút thất thố nên đã nhanh chóng ngồi xuống.
Tống Tử Kiều nói tiếp: "Ông chủ Lý đã từng nói qua, thực lực của ông ấy có hạn, mà oán khí của cô ấy rất nặng nên không thể để cô ấy cách tôi quá xa, bằng không thì có thể cô ấy sẽ phá tan phong ấn."
Tôi nhìn lá bùa dán trên cái túi, nhẹ gật đầu một cái, nghĩ thầm có lẽ đúng là bởi vì như vậy, Hạ Dương mới phát giác được âm khí dày đặc trên người hắn.
"Làm như vậy sẽ không gây bất lợi gì với anh sao?"
Tôi vẫn có chút lo lắng, mang theo một nữ quỷ bên người suốt 24/24 sẽ dẫn đến điều gì đó không tốt.
Tống Tử Kiều cười khổ nói: "Cho dù có tệ, thì có thể tệ hơn trước được nữa không?"