Tận Thế Song Sủng

Chương 107 : Trầm luân

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Edit: Lymiu



Beta: Sakura



“Ha ha.” Bạch Thất cười rộ lên, cười đến hàm răng sáng lạn, “Anh rất muốn có kinh nghiệm khổ sở của em lúc đó, như vậy em có thể hiểu tâm tình anh lúc đó một lần, cũng coi như để hiểu bốn chữ ‘tâm ý tương thông’ này.”



Nước rất nhanh đã đầy, Bạch Thất cởi quần áo ra vào ngâm.



Tuy nói ở đây không có người, bên ngoài cũng thả chó điện tử, nhưng Đường Nhược vẫn rất sợ bị người khác nhìn thấy hình ảnh trai đẹp tắm rửa, thấy Bạch Thất đã nhắm mắt lại, cô chạy lên phía trước lấy mấy hàng rào chắn ra.



Làm xong,sau đó cô lại ngồi ở trên giường đệm, mắt cũng không nháy nhìn chằm vào Bạch Thất.



Tuy nhiên trong chốc lát, trên người Bạch Thất bắt đầu kết băng.



Anh lại như không có cảm thấy, cả người lộ ra khí chất bất phàm.



Miếng băng mỏng rất nhanh từ đỉnh đầu lan tràn xuống dưới.



Đến khi nước trong bồn tắm cũng bắt đầu kết băng.



Không khí đều trở nên băng lạnh lên.



Thế nhưng còn chưa xong.



Đường Nhược cảm giác được bên ngoài bồn tắm lớn cũng bắt đầu kết ra miếng băng mỏng.



Dị năng, thật sự rất kỳ quái.



Vốn đều là người bình thường lại thức tỉnh các loại dị năng có khả năng công kích, loại năng lực này còn có thể thăng cấp.



Bị cuốn ở bên trong băng Bạch Thất có cảm giác thấy có một cỗ năng lực khác thường tiến vào bên trong huyết mạch,chạy trong thân thể.



Loại cảm giác này, ở kiếp trước lúc thăng cấp cấp 3 cũng không có cảm nhận được.



Nhưng khác thường ở chỗ, năng lượng không có chạy loạn khắp nơi, mà lại rất trung hòa chạy toàn thân.



Mới nửa giờ mà toàn bộ miếng băng mỏng trên người Bạch Thất biến mất, cỗ lực lượng kia dung hợp vào cơ thể.



Anh vừa mở mắt đã thấy Đường Nhược cách mình không đến nửa mét nhìn anh không chớp mắt…



Lập tức.



Trong lòng ấm ấp dã man, mà mền mại đến cực điểm.



Người này chỉ thuộc về mình, trong mắt chỉ có mình.
Bạch Thất nâng eo của cô lên rồi lại hôn cô nói: “Ngoan, tự em ngồi trên lên…”



Đường Nhược trực tiếp dúi đầu vào trong cổ Bạch Thất: “Xấu…”



“A…” Bạch Thất cắn lỗ tai của nàng, “Đối với em.”



Không thể tách rời, nhẹ nhàng hỗn loạn trong đêm tối, triền miên không biết mỏi mệt.



Ở trong bồn tắm làm loại chuyện này cảm giác thật tuyệt vời, chậm rãi từ từ, va va chạm chạm, nước lạnh như băng nhưng máu trong cơ thể lại sôi trào.



Khó nói lên lời, khó có thể mở miệng, khó có thể quên.



Đợi khi Bạch Thất ôm cô về giường lại nhấm nháp cô thêm lần nữa, Đường Nhược đã mệt mỏi mơ mơ màng màng, chân đều nhấc không nổi rồi, nhưng cô còn nhớ rõ: “Anh thăng cấp chưa?”



“Uh, cấp 3 rồi.” Bạch Thất ôm lấy cô, từng cái từng cái, mặc quần áo cho cô.



Tuy nói ‘thẳng thắn thành thật’ ngủ thoải mái hơn, nhưng dù sao chỗ này cũng không phải trong nhà, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, vẫn nên mặc chỉnh tề rồi ngủ, để tùy thời ứng phó tình huống bất ngờ.



Đường Nhược yên lòng, rồi sau đó trông thấy Bạch Thất bất tri bất giác đã cho mình mặc nội y, đang định mặc áo sơ mi cho mình thì mặt hồng hồng, ngượng ngùng đoạt lấy áo trong tay Bạch Thất, muốn mình tự mặc.



“Để anh.” ánh mắt Bạch Thất sáng quắc, cài từng cái cúc áo cho cô.



Nếu như cưng chiều cô đến nỗi cô không phải làm gì cả, một bước không thể rời khỏi mình, vậy thì càng tốt hơn.



Đường Nhược mặt đỏ rực xem Bạch Thất chuyên chú mặc quần áo tử tế cho cô, cảm động ngượng ngùng cọ xát chỗ đó của Bạch Thất.



Bạch Thất ngẩng đầu lên hôn cô.



Nụ hôn dịu dàng như gió xuân nhưng lại chứa một tí tham dục.



Thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào, ôn nhu, Bạch Thất đã cảm nhận được.



Hôm nay, anh đã nghiện đến mức không thể cai nổi



Cho nên, nhất định phải làm cho cô cũng nghiện!



Chết cũng muốn cùng nhau trầm luân…



Hôn đến nỗi hai gò má Đường Nhược ửng hồng thì Bạch Thất mới ôm cô nằm xuống giường: “Ngủ đi, ngày mai chắc bọn Điền Hải tìm tới.”



“Vâng.” Đường Nhược đần độn u mê gật đầu, đổi tư thế ngủ bình thường quen thuộc, nhắm mắt lại.



Hai người ôm nhau ngủ nhưng ở bên trên đang náo long trời lở đất.