Tận Thế Song Sủng
Chương 108 : Có người vui mừng có người lo
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Ở trên cống thoát nước trong đường hầm, mọi người vô kế khả thi.
Vốn mọi người trong đoàn xe nghĩ đến việc này rất đơn giản, chỉ cần đám Hồ Hạo Thiên dùng dị năng dời đá to đi, sau đó lại tìm đường thông cống thoát nước kia là được.
Nhưng chỗ này nhỏ hẹp chẳng biết chuyển đá đi đâu.
Đặt ở chỗ nào cũng không được, mà di chuyển mấy táng đá to đi thì chắc sẽ sập tiếp…
Lưu Binh nói: “Không bằng mấy người đội trưởng Hồ biến tảng đá thành cát đi, như vậy những cái hạt cát chạy xuống khe hẹp, sau đó bọn mình sẽ tìm thấy cửa vào cống thoát nước.”
Bọn người Hồ Hạo Thiên nghĩ cũng thấy có lý.
Ba người dị năng hệ Thổ bắt đầu biến những tảng đá trong động thành cát.
Nói trắng ra là, hiện tại mọi người ở tại chỗ này động không thể động, đi không thể đi, phương pháp gì cũng phải thử một lần xem sao, dù sao cũng đang rảnh.
Nhưng khiến người kinh ngạc là rõ ràng hạt cát không có như Lưu Binh nói, chảy xuống mà dâng cao như nước lũ.
Tốc độ dâng lên không chậm, rất nhanh sẽ đến lồng ngực mọi người rồi.
“Lưu Binh, cậu ra chủ ý cùi bắp, cậu xem chúng ta bây giờ còn bết bát hơn vừa rồi!” Hồ Hạo Thiên cắn hàm răng nhảy ra chửi.
Cái này không thể trách cậu được, do mọi người không có qua đại não mà đã động thủ rồi, đừng nói là chân, ngay cả tay cũng không thể nâng nổi.
Tình cảnh này không khác gì bị chôn sống!
Lưu Binh cũng rất buồn rầu: “Hồ đội, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đang còn là thanh niên trai tráng thế mà sắp bị sống chôn ở chỗ này rồi.
Phan Đại Vĩ giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã muộn, bọn mình đi ngủ thôi, ngủ đủ mới có tinh thần nghĩ biện pháp.”
Mọi người: “…”
Không có kêu la, sợ hãi, run rẩy…
Chú còn nói một câu như vậy.
Làm thế nào để có một trái tim mạnh mẽ như vậy ah!
Mọi người không dám thờ ơ, càng thêm muốn tìm kiếm lối vào cống thoát nước.
Nhưng hôm nay định tiếp tục biến đá thành cát ư…
Đó là một vấn đề.
Phan Hiểu Huyên nói: “Tôi có dị năng không gian.”
Mọi người vẫn không rõ.
Phan Hiểu Huyên nói tiếp: “Trước tiên tôi sẽ bỏ đá vào trong không gian sau đó đợi đến lúc chúng ta tới chỗ khác thì bỏ lại đó, cứ tuần hoàn như thế, không phải là được rồi sao?”
Đúng vậy!
Mọi người thoáng cái hiểu được.
Như khi còn bé chơi cửu cung*(là đường kẻ ô vuông gồn chín số từ 1 đến 9), chỉ cần một ô trống có thể dời đến dời đi, do đó dời hết cả chín cái ô vuông.
Nói là làm, Hồ Hạo Thiên quan sát thoáng một phát, trước chỉ vào một khối tảng đá lớn lại để cho Phan Hiểu Huyên bỏ tới trong không gian.
Anh nghiên cứu qua, chuyển đá này đi thì sẽ không bị sập.
Sau khi Phan Hiểu Huyên thu đá vào thì bọn họ qua chỗ đó tìm tòi…
Phía dưới cống thoát nước.
Bạch Thất đã tỉnh lại, anh nằm sấp ôm lấy thân thể mảnh khảnh như cành liễu trong gió mà vuốt vuốt, một tay xoa hai gò má Đường Nhược.
Đơn thuần mà ngủ không có mang bất kỳ phòng bị, là Bạch Thất thích nhất đấy.
Thời gian dần qua, Đường Nhược cũng tỉnh, cô mở mắt ra thấy Bạch Thất đã tỉnh, cười cười, ở bên môi anh thơm một cái: “Chào buổi sáng.”
Trong đôi mắt đen sẫm của Bạch Thất như có ngọn lửa nhảy lên, lập tức thăm dò phản kích tới rồi dây dưa mãi lâu.
Đường Nhược thò tay bịt miệng anh, hơi đỏ mặt nói: “Không thể lại xằng bậy, đang ở bên ngoài đấy.”
Ánh mắt Bạch Thất bắt đầu trở nên xa xăm …, vươn tay ra bắt lấy tay cô cùng nhau dậy: “Chào buổi sáng.”