Tận Thế Song Sủng

Chương 109 : Ngưng tụ tinh thần lực

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Edit: Lymiu



Beta: Sakura



Thu thập một phen rồi ăn sáng.



Đã lâu rồi hai người chưa được uống nước đậu lành nóng hổi.



Hơn nữa Đường Nhược cũng đang hoài niệm bánh trứng.



Trước khi trong xe, cho dù cửa sổ xe toàn bộ đều đóng nhưng cũng sợ mùi thơm truyền đi khiến người khác phát hiện.



Bởi vì thời gian trong không gian của Đường Nhược là bất động nên những vật này vẫn bảo trì được độ nóng hầm hập.



Nhiệm vụ lần này  người quá nhiều, khó bảo toàn có người có dị năng đặc biệt, do đó phát hiện cô có chỗ kỳ quái. Cho nên hai người đều làm việc cẩn thận xử lý, giống như mọi người ăn một ít bánh bánh mì khô các loại đồ ăn khác.



Vì vậy lần này Đường Nhược cũng không có duy trì thói quen dưỡng sinh nữa, trực tiếp uống hai chén sữa đậu lành.



Bạch Thất cười cười nhìn cô.



Đường Nhược thoáng xấu hổ: “Anh không uống à?”



“Uh, muốn uống.” Bạch Thất nói xong thò người ra hôn lên miệng cô.



Đường Nhược: “…”



Hiện tại đều ăn cơm như vậy rồi hả?!



Vậy sau này còn có thể cùng ăn cơm thật ngon không!



Ăn sáng xong, Đường Nhược phóng ra tinh thần lực với phạm vi lớn cảm thụ một chút, nói: “Hình như đám người đội trưởng Hồ vẫn còn ở phía trên, trong đường cống ngầm vẫn trống trơn đấy.”



Bạch Thất nói: “Bọn mình tiếp tục đi lên phía trước, giữa đường lưu lại chút ít ký hiệu là được.”



Đường Nhược gật đầu.



Trong quá trình hai người đi lên phía trước, rốt cuộc bọn người Hồ Hạo Thiên đã tìm được lối vào cống thoát nước, hóa ra nó ở vị trí bên phải đường hầm, bị một khối đá rất lớn chặn lại.



Sau khi làm cho khối đá hóa cát, mọi người cùng nhau nhìn xuống cửa cống.



“Cao như vậy, làm thế nào mà nhảy xuống, sẽ không bị gãy tay gãy chân chứ?” Lưu Binh lời vừa mới dứt, Điền Hải dẫn đầu nhảy xuống.
Bạch Thất xoay người một cái rồi nhảy lên, sau đó kéo Đường Nhược lên.



Hai người nhìn nhìn, phát hiện mình đã đi tới chân núi.



Đại khái bọn họ theo cống thoát nước vòng quanh cái núi này nửa vòng, vây quanh chỗ chân núi.



Giữa trưa ánh mặt trời chiếu thẳng đến, vô cùng chói mắt.



Cũng may hiện tại ban ngày thời tiết chuyển mát, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống cũng không có cảm giác nóng bỏng.



Bạch Thất từ trong túi lấy ra một cái thảm mỏng phủi trên mặt đất: “Giữa trưa, chúng ta ăn cơm trưa trước đi.”



“Vâng ạ” Đường Nhược nói xong từ trong không gian lấy ra đồ ăn.



Trước khi đi theo đoàn đội, hai người cùng với  Điền Hải cũng chỉ ăn các loại mì phở, đêm qua ăn một ít đồ ăn nhà nấu chưa đã nghiện, cho nên Đường Nhược trực tiếp lấy ra bốn món một canh ra, rau xanh xào tôm, cá hấp, thịt kho tàu, nấm hương xào cải thìa cùng với canh trứng cà chua.



Đợi cơm nước xong xuôi hết rồi, hai người ngồi ở thảm chờ mọi người trong đoàn xe.



Nhưng bọn họ cũng không biết đối phương có thể tới hay không, do chỗ này mênh mông bát ngát nên không thể làm ký hiệu được, vậy nên ở chỗ này chờ thêm một chút.



Trong lúc đợi, Bạch Thất dạy  Đường Nhược một ít phương pháp sử dụng dị năng.



Kiếp trước, anh không có xem qua dị năng hệ tinh thần, cũng không thể phán đoán ra tiêu chuẩn, chỉ có thể tổng kết phương pháp sử dụng dị năng hệ Băng cho cô.



Bởi vì dị năng hệ Băng trước mắt mà dị năng giả biết đến cũng chỉ có vài cái loại công kích, nhưng Bạch Thất có kinh nghiệm hơn người khác ba năm nên biết về sau dị năng giả nghiên cứu ra khá nhiều loại công kích khác nhau..



Ví dụ như ngày hôm qua anh đóng băng, rồi trống rỗng thành kiếm…



” Không phải Tinh thần lực của em có thể hóa thực thể sao, cho nên em cũng có thể thử xem, có thể trực tiếp ngưng tụ ra thật thể, vd như gậy gộc hoặc quả cầu.”



Sở dĩ Bạch Thất có đề nghị như vậy là vì anh trông thấy tinh thần lực của Đường Nhược có chút kỳ quái, mỗi lần thấy cô vốc nước biến ảo thành một loại hình dạng thì đã cảm thấy Tinh thần lực của cô không đơn giản chỉ thuộc về một loại phạm trù cảm giác nữa rồi.



Các khống chế và nắm chắc lực lượng, Bạch Thất đã giảng hết những gì mình biết cho cô.



Đường Nhược chăm chú nghe, lúc Bạch Thất giải thích thì cô có dùng tay ngưng tụ tinh thần lực.



Không có loại quả cầu nước cụ thể nên Bạch Thất không nhìn ra thứ gì trên tay Đường Nhược.



Nhưng thấy cô nghiêm túc tìm tòi thì Bạch Thất cũng không hề nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô.