Tận Thế Song Sủng

Chương 128 : Thật không phải là nằm mơ!

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Đợi Hồ Hạo Thiên ngây thơ buông cửa xe xuống, người đàn ông vểnh miệng lên nói: ” Các anh cứ đi theo chúng tôi, không phải là muốn muốn nhặt đồ đi?”



Hồ Hạo Thiên lúc này đã hiểu: “Các anh chuẩn bị làm nhiệm vụ?”



Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, các anh theo cho tới trưa rồi, đến cùng là muốn làm gì?”



Đối với chỉ số thông minh của đối phương, Hồ Hạo Thiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn.



Bọn hắn có dị năng hệ Kim, có thể trực tiếp mở đường cho nhóm người mình, ngu ngốc mới không đi theo đám bọn hắn đấy!



Anh liếc nhìn bên ngoài con đường: “Đường này là anh mở à, bằng không chúng tôi cho các anh chút tiền mua đường?”



Người đàn ông bị chẹn họng một lúc: “Tôi cảnh cáo các anh trước, đừng đi theo chúng tôi nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả…” Đang nói, đột nhiên hắn dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Dương Lê bên cạnh ghế lái phụ, ánh mắt sáng lên, lập tức lại hướng phía sau xe nhìn nhìn, hắn không nhìn thấy Đường Nhược, nhưng nhìn thấy Phan Hiểu Huyên bên cạnh Điền Hải, lập tức xoay đầu lại, lộ ra nét mặt tười cười nói: “Anh, các anh đây là muốn đi nơi nào vậy, chúng tôi đều ở trong căn cứ thành phố H đi ra ngoài, nếu mọi người trùng hợp gặp ở chỗ này như vậy, không bằng kết bạn cùng đi đi.”



Một cái đoàn xe trên xe có người đẹp đã rất hiếm thấy, lại còn có hẳn hai người đẹp!



Sau tận thế, thật sự rất ít cô gái trẻ đẹp, trừ phi cô gái đó có dị năng đủ cường đại, hoặc là có núi dựa đủ cường đại mới có thể bảo trì được vẻ đẹp của mình.



Cho nên người đàn ông lập tức không còn tâm tư ghét bỏ như vừa rồi, mà ngược lại nảy sinh ý định kết giao.



Hồ Hạo Thiên: “…”



Đã gặp qua không ít người tới chào hỏi nịnh bợ, người trở mặt nhanh như lật sách như vậy sau tận thế, thật đúng là lần đầu tiên thấy đấy!



Lại thấy tình cảnh hắn ta nịnh nọt nhìn bà xã nhà mình, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, Hồ Hạo Thiên đưa tay liền ném cho đối phương một cục gạch: “Ông đây phải đi thiên đường đường số 18, con mẹ nó mày có theo hay không?”



Người đàn ông đang nhìn Dương Lê còn không kịp có phản ứng, trực tiếp bị Hồ Hạo Thiên đập cục gạch nằm bất tỉnh dưới đất.



Dương Lê: “…”




Phải nói ở nơi này trong đoàn xe chịu không nổi nhất là cái gì, chính là đội trưởng ngu ngốc này, bị đánh cũng không biết.



Đội trưởng nói xong nhìn thấy cục gạch trong tay Hồ Hạo Thiên, rất là giật mình nói: “Đúng rồi, mới vừa rồi vì sao anh đang nói lại ngủ thiếp đi thế!”



Tất cả mọi người ở đây: “…”



Hồ Hạo Thiên biểu lộ vẻ mặt ‘Khó khăn cho các cậu’ nhìn đoàn đội đối phương, thu cục gạch trong tay: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”



Đối với kẻ mắc bệnh tâm thần, mình vẫn không cần chấp nhặt với đối phương thì tốt hơn.



Bạch Thất chuẩn bị mang Đường Nhược trở về trên xe.



“Chờ một chút…” Tiểu Y chạy tới phía trước, cậu móc ra từ trong túi quần một thẻ ra vào cửa trạm căn cứ thành phố H, “Anh, chị, nếu đi ngang qua căn cứ thành phố H, có thể dùng cái này đi vào.”



Loại thẻ ra vào này cùng cái Bạch Thất cho người trong khu phong cảnh mấy ngày trước có tác dụng giống nhau, vào căn cứ có thể nộp ít hơn  ‘Vé vào cửa’ một ít mà thôi.



Bạch Thất cũng không có khách khí trực tiếp nhận.



Đội trưởng lúc này mới nhìn thấy Đường Nhược. Hôm nay Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên phối hợp xuống, hiếm có khi mặc một bộ áo sơ mi trắng tay phồng kiểu cung đình, phía dưới là chiếc  quần yếm đai lưng. Trước Đường Nhược một mực không có lên tiếng,bị Bạch Thất cản ở bên người, đội trưởng kia cũng không có nhìn thấy,  cái này thì hay rồi lập tức mở to mắt, không thể tin lôi kéo quần áo người đàn ông to lớn bên cạnh nói: “Đánh tôi một cái tát nhanh lên.”



” Làm gì?” Người đàn ông nói.



“Tổi gặp được tiên nữ, nhanh lên đánh tôi một cái tát coi, để tôi biết không phải là đang nằm mơ.”



Người đàn ông to lớn kia cũng cảm thấy mình chịu đủ rồi đội trưởng nhà mình ngu ngốc này, nếu đối phương cũng nói như vậy, hắn cũng không có khách khí, trực tiếp ‘Bốp” một cái tát liền quăng tới: “Tỉnh mộng chưa?”



Đội trưởng bưng mặt nhìn Đường Nhược bị Bạch Thất đưa vào trong xe, một mặt máu mũi nói: “Thật là quá tốt, là thật không phải là mộng!”