Tận Thế Song Sủng

Chương 13 : Ngủ

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Đường Nhược há miệng, nhắc tới cái đề tài này trong lòng cô có chút

áy náy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Người nhà tôi thì sao?”



Mình đã chiếm lấy thân thể người khác, rốt cuộc cũng nên thực hiện

một chút nghĩa vụ của người ta chứ, nói thí dụ như hiếu kính cha mẹ,

thực hành trách nhiệm của người vợ...... Chuyện vợ chồng này để một bên. Vẫn còn dư lại phần cha mẹ trưởng bối.



Bạch Thất suy nghĩ một chút, nói: “Cô vẫn còn mẹ kế cả ngày nghĩ cách mưu hại, cùng một người cha lạnh nhạt cả ngày ăn chơi đàng điếm bên

ngoài, còn có hai chị gái và em trai mẹ kế sinh mỗi ngày muốn tranh đoạt gia sản với cô, cô muốn tìm người nào?”



Đường Nhược: “......”



Quên đi, nghe chừng thực sự chẳng cần tìm đâu.



Rửa bát xong, lại múc mỗi người một chén canh táo đỏ óc chó đậu phộng cho nhẹ dạ dày, Đường Nhược ngồi yên xem ti vi, nhấn rất nhiều kênh,

trừ tin tức, đều không còn cái gì khác, mà tin tức cũng chẳng qua là lặp lại nội dung đã truyền bá lúc trước. Cho nên cô bèn chạy đến phòng bếp

chuẩn bị đồ ăn, dù sao trong không gian có nhiều chỗ trống, làm nhiều

chút cũng sẽ không bị hỏng. Cô làm hơn một giờ, cảm giác đầu mình có

chút choáng váng, dọn dẹp qua loa một chút, đã muốn đi tắm rồi ngủ.



Nói đến ngủ, Đường Nhược mới nhớ tới, ngay lập tức chạy lên dạo qua một vòng.



Lúc xuống dưới mặt có chút đen: “Cả nhà anh chỉ một căn phòng một giường, buổi tối tôi ngủ ở đâu?”



Lúc này Bạch Thất mới nhớ ra, chuyện mình từng vì từ chối một đứa em

họ cố tình gây sự, phá phòng khách duy nhất, đổi thành phòng tập thể

thao.



Đường Nhược nhìn ánh mắt Bạch Thất liếc về hướng ghế sa lon.



Cô bèn nhìn qua khoảng cách giữa ghế sa lon với cửa lớn, nghĩ đến

tình huống mình ngủ ở trên ghế sa lon, nửa đêm nếu có Zombie phá cửa vào được đây. Lập tức lắc đầu nói: “Tôi ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ghế sa lon, chăn anh cứ lấy đi, tự tôi lo được cho bản thân.”



Bạch Thất cũng không có vấn đề gì, ba năm tận thế, chỗ ngủ còn không tốt bằng ghế sa lon, chỉ có có chăn đã là tốt rồi.



Như thế, Đường Nhược yên tâm thoải mái đi lên lầu tắm......



Khi Bạch Thất ngẩng đầu lên từ điện thoại di động, trời đã hoàn toàn

đen lại, bây giờ là bắt đầu tận thế, khoảng bốn giờ cũng đã tối rồi. Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới đi qua

kiểm tra cửa sổ một lần, mới phát hiện Đường Nhược lên lầu hơn bốn

tiếng rồi.


Trong căn nhà lớn đổ đầy đồ ngổn ngang lộn xộn, mà đống đồ vật này

đều tương đối nhìn quen mắt, bởi vì đều là chiến lợi phẩm buổi sáng

Đường Nhược càn quét được.



Thì ra là đang ở kho hàng trong không gian của chính mình.



Đường Nhược nhìn kho hàng tràn đầy ba tầng lầu, có chút im lặng còn

có chút vô lực, nghĩ cứ ném nó lại như vậy, Đường Nhược có chứng thích

sạch sẽ nhìn không được tình trạng này, còn sắp xếp lại sao, cô lại cảm

thấy mình nhất định sẽ mệt chết ở chỗ này.



Hay là lại ra dòng suối để bình tĩnh chút đi.



Nếu như có thể sử dụng ý niệm thì tốt quá rồi.



“Đúng vậy, ý niệm.” Nếu đồ bỏ vào lấy ra có thể sử dụng ý niệm để

khống chế, vậy thì làm sao lại không thể dùng ý niệm khống chế trong kho hàng của chính mình đây.



Đường Nhược nhanh chóng nhắm mắt lại dùng ý niệm phân biệt thu xếp lại.



Thực phẩm đều để ở một khu vực, đồ dùng rửa mặt để ở một khu vực, công cụ… cũng để ở một khu vực......



Quả nhiên, đồ vật trong kho hàng cũng theo ý niệm của cô mà tự di chuyển.



Thu dọn một lát, hết thảy đều được chuẩn bị ngăn nắp. Sau khi tính

toán, Đường Nhược phát hiện không gian trong kho hàng còn thừa ra ước

chừng hơn hai trăm thước vuông. Nhìn mấy giá hàng hóa bên cạnh khu thực

phẩm nhập khẩu, cô cảm thấy ngày mai có thể đặt món ăn đã nấu chín ở

trên kệ hàng cho dễ lấy.



Thu xếp xong kho hàng, lại đi ra ngoài ngắm đất đai của mình, nhìn

một lập tức phát hiện đất đai này là loại đất gì, dùng xẻng công binh

lấy từ trong nhà đào đào trên vùng cây cỏ rậm rạp, đào ra một củ cải rất lớn. Củ cải tựa hồ được trồng trong thời gian rất lâu rồi, cái đầu lớn vô cùng, mà lại trắng trong suốt.



Ngửi ngửi, lại lấy thìa bạc cắm vào, đợi thật lâu, phát hiện cái thìa này không bị biến đen, mới dám đặt trên khóe miệng cắn một miếng nhỏ.

Củ cải này có mùi vị càng trong lành hơn củ cải mua trong thành phố.



Cho nên Đường Nhược lại lấy ra một chiếc xe ba gác từ trong kho hàng, bắt đầu đào củ cải một đêm......