Tận Thế Song Sủng

Chương 14 : Bí mật

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Cũng không biết qua bao lâu, Đường Nhược đã đào trống trơn cả ruộng củ cải.



Nhặt được của quý rồi.



Đường Nhược ôm củ cải lớn vô cùng. Cô mệt mỏi cả một đêm nên ngủ thiếp đi trong kho hàng.



Ngủ ở trong không gian, cô tỉnh lại trong hiện thực.



Tỉnh lại nhìn thấy đầu của mình đang tựa trên lồng ngực Bạch Thất.



Đường Nhược: “......”



Đã từng có lần đầu tiên, sau lại đến lần thứ hai, cũng không có khó

tiếp nhận như vậy nữa. Hiện tại cô ngoại trừ cảm giác ‘ bây giờ không

mặc quần áo ’ thì không hề có cảm giác khác.



Thì ra là, người ta đã sa đọa như vậy rồi!



A, kể từ khi xuyên qua, từ đó cùng tiết tháo mỗi người đi một ngả!



Ngồi dậy nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã thấy là tám giờ hai mươi buổi

sáng, bởi vì cái đồng hồ này có chỉ ngày tháng, cho nên cô cũng biết bây giờ là sáng ngày thứ hai rồi.



Một giấc ngủ mà lâu như vậy sao.



Nhớ ra lúc trước Bạch Thất nói mình phát sốt…, Đường Nhược thấy hắn

còn đang ngủ, đưa thay sờ sờ đầu hắn, đúng là nóng. Cô vào phòng tắm

dùng khăn lông dấp nước hạ nhiệt độ cho anh thì nước chảy từ vòi ra đã

không còn trong suốt. Dùng thìa bạc thử qua, quả nhiên đã biến thành màu đen.



Đường Nhược đành phải lấy nước khoáng trong không gian ra. Nhưng dùng nước khoáng rửa mặt, lại cảm thấy như vậy thật sự quá lãng phí, sau đó

cô nghĩ đến dòng suối nhỏ trong không gian của mình.



Thử một lần, cô phát hiện mình không thể trực tiếp bằng ý niệm lấy đồ ở bên ngoài kho hàng, có lẽ là phải bỏ đồ ở bên ngoài vào trong kho

hàng, mới có thể lấy ra.



Vậy lần sau lấy cả bồn nước là được rồi.



Rửa mặt xong, đắp khăn lông lên cho Bạch Thất, Đường Nhược đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.


chuyện quan trọng, “Đúng rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài mua chút hạt

giống về được không?”



“Mua hạt giống, tự mình trồng?”



Đường Nhược gật đầu.



“Sau tận thế, tia tử ngoại đặc biệt mãnh liệt, trồng cái gì cũng sẽ

trực tiếp bị chiếu xạ chết, hơn nữa nguồn nước bị ô nhiễm, không có

nguồn nước cũng không trồng được cái gì.” Bạch Thất rất thực tế, muốn

làm cho Đường Nhược bỏ ý niệm này đi.



Sau tận thế, chỉ có trong trụ sở đế đô thành phố A, mới có rạp gieo trồng thực vật.



Đường Nhược nghĩ nghĩ, mấp máy miệng, vẫn quyết định nói thật: “Không phải là trồng ở bên ngoài, là ở nơi này.” Vừa nói, cô vừa lấy ra một rổ củ cải tối hôm qua đào được trong không gian.



Kiếp trước khi cô qua đời, cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, thời điểm mười tám tuổi bị bệnh, đúng là lúc lên đại học năm thứ nhất không có cha mẹ ruột dạy dỗ, cũng không có bạn cùng lứa tuổi chuyện trò với cô, cả đời

trước cô đều rất đơn thuần ngay thẳng sống ở bên người bà ngoại, sau bà

ngoại qua đời, cô lại càng ít tiếp xúc với người khác, cho đến khi vào

bệnh viện, vẫn ở bệnh viện có y tá cùng ở bên, cô cuối cùng cũng cảm

thấy trên thế giới này có nhiều người tốt hơn người xấu.



Mà đối với Bạch Thất một người trọng sinh đã buộc định cùng mình bên nhau, Đường Nhược thật không muốn lừa dối hay lừa gạt nào.



Đối mặt Đường Nhược ‘ thẳng thắn ’ như thế, Bạch Thất sửng sốt một chút: “Không gian của cô còn có thể trồng?”



Đời trước, anhtừng nghe qua tin đồn cũng có người trồng trọt trong

không gian do ngọc bội mở ra, nhưng hắn vẫn cho rằng đây chỉ là tin đồn

mà thôi.



Hiện tại tâm tình anh có chút vi diệu, ở trong tận thế, cho dù không

phải trong tận thế, đối với người xa lạ trước mặt thì người nào có bí

mật không phải đều che giấu sao, nhưng cô ngốc này lại nói hết ra với

mình, không giữ lại chút nào.



Ở trong tận thế, nói một bí mật lớn như vậy cho người khác biết sẽ tương đương với việc đặt tính mạng mình trên tay đối phương.



Là loại tín nhiệm như thế nào mới có thể khiến cho cô nói bí mật lớn như vậy với mình?