Tận Thế Song Sủng

Chương 15 : Thực vật

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Đường Nhược gật đầu: “Hôm qua lúc tôi ngủ, ở trong mộng tiến vào

không gian, những củ cải này trồng ở ruộng đó, tôi đào hết lên, sau đó

lại nghĩ, có thể đổi thành các loại khác không, như thế, chúng ta sẽ

không cần thường xuyên đi ra ngoài tìm rau dưa hoa quả rồi, không phải

là tiện lợi hơn sao?”



Bạch Thất hỏi vấn đề đất đai có bao nhiêu, có nguồn nước hay không.



Đường Nhược cũng nhất nhất nói ra.



Cô tin mình và Bạch Thất ràng buộc với nhau là một loại an bài của

trời cao, người kia cũng giống như mình sẽ không bao giờ vứt bỏ đối

phương.



Đối mặt với thiếu nữ cố gắng tin tưởng mình như vậy, trong lòng Bạch Thất có chút phức tạp.



Nhưng nghĩ tới đời trước mình lẻ loi một mình, giờ phút này tín nhiệm Đường Nhược dành cho anh cũng khiến anh cảm thấy được an ủi từ tận đáy

lòng.



Đã có đối tượng thí nghiệm, hai người cũng không có ý định ở yên tại nhà.



Xe ltrực tiếp đỗ ở cửa nên cũng giảm bớt thời gian đi tới nhà để xe,

lên xe, mở bản đồ ra, lên kế hoạch đường đi, hai người chạy về hướng chợ hoa và cây cảnh vùng ngoại thành.



Ngày hôm qua trên đường phố còn coi như sạch sẽ chỉnh tề, nhưng sau

khi trải qua một đêm, trên đường phố cũng đã vô cùng bừa bộn. Khu vực

trung tâm thành thị cũng thỉnh thoảng có nhìn thấy cảnh sát võ trang đầy đủ mang súng đi qua, thỉnh thoảng cũng sẽ trực tiếp nhìn thấy cảnh

tượng cảnh sát vũ trang bắn chết Zombie.



Nhìn giống như hiện trường đóng phim vậy. Thế nhưng hoàn toàn không

có cảm giác khẩn trương kích thích như khi xem phim kia mà là sợ hãi

cùng với tuyệt vọng.



Trước cửa mỗi siêu thị vẫn có đội ngũ xếp hàng thật dài.



Lúc đi qua cửa siêu thị còn nghe được một người đàn ông cầm theo hai

túi gạo mắng: “Mụ nội nó, ngày hôm qua một cân* vẫn là năm mươi, hôm nay liền tăng tới năm trăm rồi, hai túi gạo lớn mà đòi của lão tử năm vạn

đồng......”



*một cân TQ = 1/2kg Việt Nam



“Cái gì...... Cứ như vậy còn có thể sống tiếp được sao?”



“Đừng nói nữa, nhanh nhanh gọi mọi người trong nhà ra xếp hàng đi, có lẽ hai ngày nữa, năm mươi vạn cũng không mua được hai túi gạo đâu.....”


Đường Nhược nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao cuộc sống không có

người nhà cũng đã trải qua nhiều năm rồi, hôm nay ít nhất cũng không

phải một mình, cho nên bỏ qua.



Hai người cũng nghĩ tới việc đi siêu thị trực tiếp mua chút hạt

giống, nhưng từ lúc hạt giống nảy mầm đến khi có kết quả, cũng không

biết cần bao nhiêu thời gian, nên trực tiếp đi tới chợ hoa và cây cảnh ở ngoại thành mua cây thành phẩm dời tới đó gieo trồng đi.



Đến giữa trưa, hai người mới tới chợ hoa và cây cảnh, nếu là bình

thường thì đi ô-tô tới đây cũng chỉ một giờ, hiện tại trên đường tương

đối nhiều vấn đề cho nên tốn gần hai giờ.



Chợ hoa và cây cảnh đã đóng cửa hoặc hôm nay chưa từng mở cửa, lấy

ống nhòm ra nhìn bốn phía, cũng không thấy người, Bạch Thất nói thẳng:

“Lấy được cây giống đầy không gian rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”



Đường Nhược gật đầu, cầm lấy xẻng công binh thật dài đi vào trong nhà kính. Bạch Thất tay cầm xẻng công binh vẫn theo thật sát phía sau Đường Nhược.



Lúc trước Đường Nhược ngồi ở ghế lái phụ xem trên điện thoại Bạch

Thất, đã xem xét các loại cây giống hoa quả, cho nên hiện tại vừa nhìn

thấy toàn cây là cây mà cũng có thể phân biệt ra được mấy loại.



Mục tiêu của bọn họ đều là cây táo, cây lê cao ngang người, bởi vì sợ cây quá lớn, đến lúc đó Đường Nhược không thể nhổ qua trồng trong không gian được.



Lấy vài cây táo, cây lê, bọn họ đổi nhà kính khác tìm. Kế tiếp là dâu tây, cây nho, đến cả thanh long cũng thu thập hết.



Lúc cảm thấy không gian hai trăm mét vuông đã chật đầy thì hai người mới quyết định trở về.



Nhưng lúc Đường Nhược vừa có thể bước ra khỏi nhà kính một bước thì có một bóng đen đánh tới.



“Cẩn thận.” Bạch Thất phản ứng nhanh chóng, trực tiếp ôm Đường Nhược xoay qua, một cái xẻng vung tới.



Thứ tập kích họ quả nhiên là Zombie, lộ ra khuôn mặt hư thối, hai mắt trắng bệch, làn da thối rữa trên mặt nhiều nếp nhăn bong tróc, nhìn từ

bộ đồ, có lẽ là nhân viên làm việc nơi này. Đường Nhược đứng ngơ ngác

bên cạnh Bạch Thất, nhìn Bạch Thất dùng sức đập đầu Zombie, giải quyết

con Zombie kia mà lòng vẫn còn sợ hãi rồi nắm chặt tay của mình nói,

“Tôi, lần sau nhất định tôi sẽ cẩn thận không phân tâm chút nào hết.”



Bạch Thất lấy ống nhòm ra quan sát bốn phía, phát hiện không tìm được thân ảnh Zombie khác trừ tên này, cũng mới yên lòng. Nhìn thấy gương

mặt Đường Nhược tái nhợt, vỗ vỗ mặt của cô, từ tốn nói: “Được, lần sau

nhớ phải đi đằng sau tôi.”