Tận Thế Song Sủng
Chương 140 : Cửa hàng áo cưới
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Phan Hiểu Huyên cũng đào ra một cái, cầm dưới ánh mặt trời nhìn nhìn: “Dị năng của tớ còn không có thăng cấp, tớ cũng có thể hấp thu tinh hạch cấp hai này không?”
Nói xong định hấp thu tinh hạch trong tay, Bạch Thất nhắc nhở nói: ” Tinh hạch cấp hai năng lượng quá dồi dào, dị năng cấp 1 sử dụng tinh hạch cấp 2 có bạo thể mà chết, rất nguy hiểm.”
Phan Hiểu Huyên lập tức đưa tinh hạch kia cho Đường Nhược: “Vậy tớ không dùng được rồi.”
Đường Nhược hỏi: “Thế dị năng cấp 3 thì sao, có thể hấp thu tinh hạch cấp 2 không?”
Bạch Thất: “Có thể, thăng cấp tương đối chậm mà thôi, tuy nhiên trước mắt có lẽ còn không có Zombie cấp 3, cho nên cũng có thể dùng cấp 2 thay thế.”
Lưu Binh ngây thơ nghe hai người đối thoại: “Hiện tại có ai đến dị năng cấp 3 sao? Muốn tinh hạch cấp 3 làm cái gì.”
Bạch Thất và Đường Nhược đều bí mật thăng cấp, cho nên Lưu Binh cảm thấy bọn họ cũng chỉ là cấp 2 mà thôi.
Phan Đại Vĩ vỗ vỗ đầu của cậu, ánh mắt xa xưa nói: “Con trai, con còn rất trẻ con.”
Hồ Hạo Thiên tới, thở dài một tiếng: “Con trai, con còn quá ngây thơ.”
Lưu Binh run lên: “Trong lời của hai người giống như tồn tại một ít bí mật tôi không biết?”
Bạch Thất lại không nói gì thêm, chỉ bắn đao băngcông kích Zombie.
Điền Hải chậm rãi chuyển qua bên người Lưu Binh, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Anh Lưu, dị năng của anh Bạch và chị Đường đã cấp 3 rồi.”
Lưu Binh đứng đấy bất động, chợt nói: “Ờ, thì ra là thế.”
Sau đó, sau đó nội tâm cậu ta bắt đầu nứt vỡ…
Bà mẹ nó, Tiểu Bạch đã cấp 3 rồi…
Bà mẹ nó, Tiểu Đường cũng cấp 3 rồi!
Bà mẹ nó bà mẹ nó bà mẹ nó…
Tôi lại là người phát hiện cuối cùng!
Đã đã biết nơi này có tinh hạch cấp 2, đoàn đội Tùy Tiện càng ra sức giết Zombie rồi.
Hệ lôi của Điền Hải không hề giữ lại, mỗi lần đều phát ra dị năng lớn nhất, bảo đảm những con Zombie cấp 2 kia một chiêu gục mà không dậy nổi.
Dị năng của đoàn đội đều đã thăng tới cấp 2, nên dễ dàng đối mặt với Zombie cấp 2 hơn.
Lần này định đi tìm thu thập vật tư đấy, bọn họ trên tay không có nhiệm vụ đặc biệt nào cần hoàn thành.
Tinh hạch cũng là một loại vật tư, có thể thông qua căn cứ đổi lấy hàng hóa, tự nhiên là có bao nhiêu lấy bao nhiêu.
Mọi người ở trên cây cầu giết trọn vẹn một giờ, mới giết qua cầu lớn.
Đã qua cầu lớn liền gặp phải vấn đề chọn phương hướng.
Trước kia ba người Bạch Thất, Đường Nhược, Điền Hải ở thành phố H đi đường dành riêng cho người đi bộ nên qua một thời gian ngắn, mặc dù chỗ đó cũng không có thiếu vật tư nhưng sau đó đồ ăn vật tư đã bị quân đội chuyển hết đi rồi, còn lại canh thừa thịt nguội cũng đã bị ba người cầm đi hết.
Vì vậy Bạch Thất cầm bản đồ nói với mọi người: “Chúng ta đi chỗ con đường buôn bán.”
Lưu Binh vừa xông vào đống xác chết vừa lệ nóng doanh tròng, rút kinh nghiệm xương máu mà suy nghĩ, nhân sinh của cậu ta đến cùng xảy ra vấn đề gì.
Buổi chiều Đường Nhược đánh quái không có bằng buổi sáng, bởi vì mỗi lần thoáng nhìn mặt Bạch Thất thì sẽ thất thần trong chốc lát.
Giữa trưa bị cầu hôn rồi…
Hai đời lần này là thứ nhất a…
Hơn nữa mình yêu người đàn ông này…
Sẽ lại mặt đỏ tận mang tai.
Từ cửa hàng áo cưới đến cửa hàng bên cạnh chỉ cần mất năm phút đồng hồ, cộng thêm Zombie cản trở, mổ lấy tinh hạch, bọn họ bỏ ra hơn 10′ đến chỗ đó.
tầng một của siêu thị dưới mặt đất, đoàn người trông thấy giá chứa đồ mất trật tự vô cùng chồng chất bày biện, trên mặt đất đồ ăn vặt vật tư rơi lả tả, còn có bánh ngọt bị giẫm đạp thành bụi phấn đã mốc meo, …
Tất cả đều biểu hiện ra, ở đây rõ ràng bị người cướp đoạt qua.
Lại tiến nhà kho xem xét, bên trong như trong dự liệu rỗng tuếch.
Hồ Hạo Thiên nhìn xem hình ảnh như thế, hung ác nói: “Móa, quân đội thật đúng là một chút cũng không có buông tha.”
Phan Đại Vĩ chỉa chỉa bên ngoài trên mặt đất: “Có mà, để lại một ít cho cậu đó.”
Hồ Hạo Thiên lại quay đầu xem bên ngoài còn chút đồ thừa, đi qua cầm cái rổ nhặt đồ còn nguyên vẹn trên mặt đất lên: “Chúng ta định làm trẻ con đi hái nấm à?”
“Ồ…” Phan Đại Vĩ cũng cầm rổ nhặt được một túi mì tôm nát, “Tôi còn nghĩ cậu sẽ hào khí vượt mây mà nói, bổn vương không tiếp thụ của ăn xin!”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Trong siêu thị tuy bị cướp đoạt gần hết nhưng cũng thừa lại không ít đồ đạc, mười một người nhặt hơn một giờ cũng nhặt ra vật tư chiếm 5m² không gian của Phan Huyển Huyên.
Quét dọn xong siêu thị, đi lên tầng một tầng hai tầng ba quét dọn…
Thu thập xong thì trời đã tối, mọi người đứng ở trong đại sảnh rạp chiếu phim tầng bốn nhìn xuống tầng dưới, Hồ Hạo Thiên nói: “Phía dưới Zombie lại tăng thêm rồi.”
Kế hoạch cản không nổi biến hóa, hôm nay vào đêm sớm, một cái cửa hàng đã mấtt nửa ngày.
Bạch Thất nói: “Đừng đi tháp Tây Vọng nữa, ngay ở chỗ này qua một đêm đi.”
Tất cả mọi người tán thành.
Trực tiếp ở trong sảnh rạp chiếu phim xếp đặt một bàn, mười một người ngồi thành một vòng, nhìn xem ảnh minh tinh trước tận thế ăn cơm chiều.
Bọn họ đang ăn cơm thì đoàn đội Độc Bộ ngồi xổm cửa ra vào phòng 407 trông mòn con mắt.
“Cố đội, bọn họ có trở lại không?” một người hỏi.
“Hóa ra chúng mình bị leo cây rồi hả?”
“Móa, chẳng phải buổi sáng bọn họ còn lời thề son sắt để cho chúng ta buổi tối tới tìm bọn họ đấy ư, hiện tại không thấy bóng người nào!”