Tận Thế Song Sủng

Chương 141 : Ánh trăng nói hộ lòng ta

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: Thu Hằng



Beta: Sakura



Đối mặt với với đám đồng đội phẫn nộ, ngược lại vẻ mặt Cố Úc Trạch âm u tỉnh táo.



Trong bóng đêm, hắn nặng nề im lặng đứng đó.



Tuy nhiên hiện tại nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân đã hoàn thành nhưng căn cứ thành phố H vẫn hạn chế dùng điện.



Không có ngọn đèn trên hành lang, mọi người cũng không thấy rõ nét mặt hắn.



Đợi ước chừng một tiếng, trong đội xe có người hỏi “Đội trưởng Cố, chúng ta vẫn phải đợi sao?”



Cố Úc Trạch liếc mắt đảo qua mọi người “Mọi người về trước đi”



“Đội trưởng Cố … nếu không, nếu không chúng ta lại chờ một lát”



“Trở về đi” Cố Úc Trạch hướng bọn họ phất tay “Tôi cũng không đợi nữa, chỉ  muốn đi một mình”



Tại đây tuy là cửa ra vào nhà người ta, nhưng trong căn cứ có quy định không cho phép đánh nhau, bọn họ cũng không cần quá lo lắng cho đội trưởng nhà mình, hơn nữa đội trưởng muốn yên lặng một chút, mọi người ở lại quấy rầy cũng không tốt.



“Như vậy chúng tôi đi trước …” Một đoàn người người chào hỏi xong, rời khỏi phòng.



Đi ra khỏi toà nhà, Tiểu Y quay đầu lại  nhìn Cố Úc Trạch, lờ mờ có thể thấy thân ảnh hắn trong bóng tối.



Hắn tựa lưng vào một bên hành lang, chỉ thấy gáy nhưng cũng có thể khiến người khác thấy được sự cô đơn trong đó.



“Anh Xương” Tiểu Y nhẹ giọng hỏi người cao lớn bên cạnh “Đội trưởng như vậy, là vừa gặp đã yêu sao?”



Cậu còn vị thành niên, chưa từng yêu đương, thật tình không thể lý giải được tình huống này, vừa gặp đã yêu, không phải người liền không cưới.



Cậu cảm giác, cảm thấy tình yêu hẳn phải thiết lập trên cơ sở hiểu rõ lẫn nhau mới có thể biến thành tình cảm.



“Tôi cũng không biết, có điều … đội trưởng Cố sẽ điều chỉnh tâm tình của mình, chúng ta không cần lo lắng”. Anh Xương là người đầu tiên đi theo Cố Úc Trạch, biết rõ mặc dù có thời điểm hắn rất cố chấp, song chẳng qua đó chỉ là một kiểu nguỵ trang theo thói quen mà thôi.



Trên lầu, Cố Úc Trạch đứng yên lặng cả năm phút đồng hồ, sau đó bắt đầu trở về.



Hiện tại trời tối rất sớm, không có hoạt động gì, tất cả mọi người đã về phòng, buổi tối rất ít người ra ngoài.



Cố Úc Trạch đi lên lầu hai, vừa rẽ liền thấy trong bóng tối có một ngọn lửa.



Ngọn lửa kia là tàn thuốc lá, ngay sau đó bị gió thổi tắt ….



“Vệ thiếu” Cố Úc Trạch đi tới, vươn tay ra “Có thể cho mượn điếu thuốc hút một hơi không?”



Vệ Lam tạch một tiếng bật đèn năng lượng mặt trời lên. Thấy rõ người trước mặt anh mới rũ mắt xuống, thổi ra một ngụm khói “Tại sao anh lại ở chỗ này?”



“Nhàm chán nên ra ngoài đi dạo” Cố Úc Trạch thấy Vệ Lam không động, tự mình thò tay vào túi quần anh tìm thuốc lá “Đêm hôm khuya khoắt, làm sao vẫn đeo quân trang đầy đủ như vậy làm gì”



“Bỏ tay!” Vệ Lam ngậm thuốc trong miệng, đưa tay đập lên tay Cố Úc Trạch, từ túi áo móc ra hộp thuốc lá đưa cho hắn.



“Còn bật lửa”



Vệ Lam lại móc ra một bao diêm.



“A, xem ra Vệ thiếu rất hoài cổ” Cố Úc Trạch đưa tay nhận hộp diêm, khoé môi giương lên một độ cong nhỏ, lưu loát mở bao thuốc, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, cúi đầu dùng diêm châm lửa, hít sâu một hơi, khói trắng từ mũi và miệng tràn ra “Vệ thiếu, có một vấn đề anh nghĩ mãi không nghĩ ra, muốn thỉnh giáo chú”



Vệ Lam lẫn nữa giương mắt lên “Vấn đề gì?”



“Chú nói xem … một người đàn ông nên yêu người phụ nữ như thế nào?”



Vệ Lam ngừng lại, tắt đèn năng lượng mặt trời, đứng tại chỗ tối trong bóng đêm, nuốt nuốt nước bọt “Không biết”



Trong bóng tối, Cố Úc Trạch giống như khẽ cười “Vệ thiếu, lời này có chút khiêm tốn rồi, chú có thể nói là người từng trải nhất ở đây.”



Vệ Lam thoáng dừng lại một chút mới chậm rãi nói “Hôm nay trong xã hội ăn bữa nay lo bữa mai, qua hôm nay không biết có ngày mai hay không, còn nói gì tới tình yêu, trung thực mà sống là tốt rồi”



“Vệ thiếu, anh không tán thành thái độ tham sống sợ chết như vậy.” Cố Úc Trạch tựa hồ càng lúc càng vui “Dù xã hội biến thành cái dạng gì, tình yêu cũng là điều không thể thiếu, nhân loại vẫn phải duy trì sứ mạng sinh sôi nảy nở, để cho người ta cam tâm tình nguyện sinh dưỡng đời sau chính là nhờ vào tình yêu mà”
“Phía trước tường đất dày đặc, song sắt cao ngất, hình như còn có người gác, cũng không giống một đoàn đội nghiệp dư làm căn cứ tạm thời.



Hồ Hạo Thiên cầm kính viễn vọng nhìn một chút, gọi Cố Úc Trạch phía trước “Xuống xe đi vào, hay trực tiếp đi vào?”



Cố Úc Trạch nói “Không thể xông thẳng vào, theo sát, tìm nơi đỗ xe trước”



Thần thần bí bí.



Hồ Hạo Thiên bĩu môi, cũng đuổi theo xe bọn họ.



Hình  như  đội Cố Úc Trạch đã dò xét ở đây nhiều lần, rất nhanh đã rẽ ngoặt tiến vào một toà nhà trong hẻm nhỏ.



Hai đội xe ngừng lại, đi xuống đứng trong ngõ hẻm bàn bạc.



Hồ Hạo Thiên nói “Đối phương nhìn giống như người chuyên nghiệp, còn có người canh cửa”



Cố Úc Trạch đảo qua Đường Nhược và Bạch Thất, đưa mắt quay lại chỗ Hồ Hạo Thiên “Chỗ này giống như động tiêu tiền, có quan lớn trong căn cứ ở thành phố H ủng hộ, cho nên mới biến thành cái bộ dạng này, cũng không loại trừ khả năng bên trong có vũ khí sát thương quy mô lớn”



Hồ Hạo Thiên ha hả một tiếng “Trách không được lại cắn chúng ta không nhả, hóa ra có quan lớn chính phủ chống lưng, loại chuyện này ai quản người đó chết. Cố đội, anh muốn chính mình làm ra vẻ anh hùng cũng không nên kéo chúng tôi xuống nước, chẳng lẽ nhân cách bùng nổ?”



Tiểu Y nói “Kỳ thật chúng tôi có báo cáo chuyện này với căn cứ, nhưng đều bị đối phương áp xuống, tôi đã rời khỏi đây hai tháng, bên trong tiến triển thành bộ dạng nào tôi cũng không rõ lắm, cho nên chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ”



“Chỉ cần không tổn hại lợi ích của căn cứ thành phố H, chính phủ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện ở đây, hiện nay chính phủ có rất nhiều nhiệm vụ cần an bài nhân thủ đi làm, càng không có khả năng quản loại chuyện nhỏ nhặt này” Cố Úc Trạch cũng nói ra phân tích của mình.



Hồ Hạo Thiên cũng không nhiều lời, nói thẳng “Nói đi, sau khi chuyện thành công thù lao là gì, còn có, diệt đi nơi này tương đương đắc tội với quan lớn thành phố H kia, ân oán của các người thì các người tự giải quyết, chúng tôi chỉ là người qua đường giúp đỡ, không thể liên luỵ tới chúng tôi.”



Cố Úc Trạch cũng không quanh co ‘Trong này có vũ khí cỡ lớn, đến lúc đó có thể do các anh quyết định phân chia, tự nhiên, về sau chúng tôi cũng sẽ có thêm một ít vật tư làm thù lao”



Hồ Hạo Thiên gật đầu, tiếp nhận điều này “Làm sao để đi vào, phương pháp cụ thể là gì?”



Cố Úc Trạch nói “Trước có người dò đường, sau đó sẽ hội họp với người bên ngoài”



“Như thế nào thông báo” Hồ Hạo Thiên nói “Hiện tại ngay cả điện thoại cũng không có sóng nữa, làm thế nào trong ứng ngoại hợp”



Cố Úc Trạch nhét thứ gì đó vào trong tay Hồ Hạo Thiên “Dùng cái này, thời cổ đại không phải cũng không có điện thoại sao, người ta vẫn có thể liên hệ”



Hồ Hạp Thiên nhìn nhìn đồ vật trong tay, đó là đồ vật đồng dạng như pháo sáng, hướng lên trời nhấn một cái có thể phát ra pháo hoa.



Sau khi hiểu được định trả lại vật kia cho Cố Úc Trạch, lại bị hắn nghiêng người né tránh.



Cố Úc Trạch nhìn Hồ Hạo Thiên từ từ nói “Hồ đội, lần này đi vào nội ứng lựa chọn anh”



Hồ Hạo Thiên: “…”



Vẻ mặt hắn luôn luôn không đổi “Vì cái gì …”



Tại sao lại là tôi, lời này vẫn chưa nói xong chính bản thân anh cũng hiểu rõ.



Chính mình là con trai thị trưởng thành phố H, bản thân cũng là doanh nhân có tiếng, mỗi ngày đều lên ti vi, tiến vào động tiêu tiền này đúng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là được.



Xác thực không có người nào tốt hơn.



Nhưng là…



Trong lòng cảm giác, cảm thấy … có chút sợ nha.



Vì vậy anh quay đầu chuyển hướng nhìn Bạch Thất.



Vẻ mặt Hồ Hạo Thiên như muốn nói – anh em chỉ có anh có thể cứu tôi, khiến Bạch Thất nở nụ cười.



Từ khi thành công cầu hôn, xác thực anh dễ nói chuyện hơn.



“Tôi có thể đi vào cùng anh” Bạch Thất nói.



Bạch Thất thuộc gia tộc lớn trong thành phố H, tiến vào động tiêu tiền cũng có thể không thành vấn đề.



Bạch Thất nói  thế khiến Hồ Hạo Thiên yên tâm hơn, vì vậy hăng hái nói “Kế hoạch thoát thân của chúng ta cụ thể thế nào?”