Tận Thế Song Sủng
Chương 142 : Động tiêu tiền
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Cố Úc Trạch nói nội dung kế hoạch của mình ra “Sau khi chúng ta bí mật đi vào, đầu tiên phải tìm được những vũ khí kia, cái khác đều không vấn đề, chỉ sợ vũ khí có sát thương lớn thôi.”
Hồ Hạo Thiên nghi hoặc hỏi “Anh luôn luôn nói đến vấn đề vũ khí cỡ lớn, đến cùng là có bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ cỡ bom nguyên tử, chẳng lẽ bọn họ còn có bom nguyên tử à?”
“Hiện tại bom nguyên tử không thể định vị được, đội trưởng Hồ” Phan Đại Vĩ nhắc nhở nói “Máy móc cũng không còn nhạy bén nữa, bom nguyên tử phóng ra một cái, có thể bay thẳng ra ngoài không gian, lại có thể trực tiếp khiến căn cứ nổ tung”
Cố Úc Trạch nhìn đoàn đội Tuỳ Tiện “Không lớn tới cỡ đó, nhưng không loại trừ các loại súng phóng xạ”
Hồ Hạo Thiên nghĩ đến súng phân tử I-on trên tay mình thì A một tiếng, hỏi tiếp “Tìm được vũ khí thì thế nào?”
“Hành động tuỳ theo hoàn cảnh, thông báo cho đồng đội bên ngoài, sau đó anh thích làm gì thì làm” Cố Úc Trạch nói.
Hồ Hạo Thiên: “…”
Phương pháp tuỳ ý tác chiến thật đúng là giản tiện lại tốt dùng.
Cảm giác rất đáng tin cậy.
Giống như những gì tích tụ trên mặt Cố Úc Trạch nói lên – Tôi tin tưởng với chỉ số thông minh của Hồ đội, loại chuyện tuỳ cơ ứng biến này không thành vấn đề đấy.
Chính mình còn mang theo súng phân tử I-on, Hồ Hạo Thiên cũng không do dự nữa, hỏi Bạch Thất “Chúng ta được mang bao nhiêu tiền đi vào … aiz, chúng ta được mang theo bao nhiêu đồ ăn vặt tinh hạch đi vào nha, ở đây có sử dụng tiền ah?” Anh như là hỏi Bạch Thất, nhưng lại muốn hướng tới Cố Úc Trạch đặt vấn đề.
“Thứ thông dụng” Cố Úc Trạch nói.
Hồ Hạo Thiên lẩm bẩm một tiếng “Còn cần rất nhiều cùng một lúc” Sau đó như muốn hướng Dương Lê lấy tinh hạch.
Hai ngày nay vật tư thu được không nhiều lắm, tinh hạch thì không thiếu. Anh xã nhà mình muốn đi nằm vùng, tuy thực lực là một phương diện trọng yếu, nhưng cái gọi là ra khỏi cửa có tiền mới an tâm. Dương Lê tự nhiên không vấn đề gì, đưa hết tinh hạch trên tay cho anh.
Đường Nhược cũng xuất ra bao tinh hạch của mình đưa cho Bạch Thất “Em có thể đi cùng anh không?”
“Ở đây chờ anh đi, bọn anh rất nhanh sẽ ra” Bạch Thật nhận tinh hạch, sờ sờ khuôn mặt cô.
Đường Nhược vẫn còn lo lắng “Thế nhưng mà …” Hiện tại có loại vũ khí phân tử i-on đấy.
Mặc dù chưa từng thử qua dùng tinh thần lực chống lại vũ khí phóng xạ này, nhưng vẫn có thể bảo vệ được hai người Bạch Thất chút ít.
“Không có chuyện gì” Bạch Thất vỗ vỗ đầu cô “Ngoan, nghe lời ở đây chờ anh”
Dư Vạn Lý đi tới gần hai người, móc ra một khẩu súng nhét vào trong tay Bạch Thất “Vẫn nên cầm theo phòng ngừa vạn nhất”
“Đa tạ” Bạch Thất nở nụ cười, đưa lại súng “Có điều loại đồ này có lẽ không mang vào được”
“Đúng vậy, thứ này quả thật không mang vào được” Hồ Hạo Thiên nói xong cũng móc súng của mình đưa cho vợ “Em cầm đi, chút nữa có chuyện gì cứ nổ súng”
Chỗ này có thể xem như giao dịch chợ đêm, đối phương cũng sợ có nguy hiểm, đương nhiên sẽ không cho mang theo súng ống tiến vào.
Chính mình mang theo, đợi chút nữa không công lại bị thu mất hoặc ngay tại cửa bị đối phương đuổi ra thì không xong rồi.
Bọn họ phải moi ra người lẩn trong bóng rồi, trảm thảo trừ căn.
“Vậy các anh tính sao?” Dương Lê có chút sốt ruột. Tuy nói hai người đều có dị năng, nhưng tình huống bên trong như thế nào mọi người không hiểu rõ ràng.
“Không có chuyện gì, bọn họ có đạn thì chúng ta có dị năng hệ Kim” Hồ Hạo Thiên chỉ chỉ Cố Úc Trạch.
Bởi vì loại địa phương cần tiêu tiền thì tự nhiên trang phục và đạo cụ cũng cần phải phù hợp
Hồ Hạo Thiên chỉ vào nói “Đây là cái gì?”
“Thứ tốt” Bạch Trí cười cười “Trước kia cũng không có loại đồ này”
Trên mặt Hồ Hạo Thiên không có biểu tình gì “Sẽ không phải thịt người chứ?”
“Ha ha. Hồ lão đệ, đợi sau khi ông nếm qua, cũng sẽ thích đấy”
Đang nói dưới lầu truyền tới tiếng huýt sáo.
Mấy người quay đầu lại nhìn, trên võ đài đã có một người đàn ông thân hình cao lớn đi lên, đi vào trong màn tơ.
Ba người mặc dù không phải những tay phong nguyệt lão luyện cũng biết phía dưới phát sinh chuyện gì.
Hồ Hạo Thiên quay đầu lại, cười cười “lão Bạch, còn có cái gì kích thích không, chỉ một màn này muốn hợp khẩu bị mọi người, tôi không hứng thú.
Anh thật sự không chờ nổimuốn lấy cục gạch chụp chết đối phương.
Bạch Trí thấy ba người đúng là không có hứng thú với tràng diện này, cười nói “Ba người không phải tới chỗ này đập phá chứ?”
Hồ Hạo Thiên khoát tay, vất túi tinh hạch lên trên bàn “Tôi muốn tới đập phá đấy, ông có thể làm gì tôi, những thứ này cũng không phải chưa từng thấy qua, nhanh đưa thứ khác lên, không có thứ khác chơi thế nào?”
Tinh hạch trong túi trượt ra, lăn trên mặt bàn loè loè ánh sáng.
Bạch Trí nhìn tinh hạch, cười như chủ kỹ viện “Dễ nói, dễ nói, hiện tại không thể so với trước kia, loại vật này khiến chúng ta phí không ít khí lực …”
Khó có dịp Hồ tổng có hứng thú, chú đừng làm mất hứng” Bạch Thất đứng bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng, duỗi tay cũng đưa ra một túi tinh hạch “Hồ tổng có ơn với cháu, chú ngàn vạn đừng coi anh ấy là người ngoài”
Bạch Trí thu ba túi tinh hạch mới thoả mãn, liếc nhìn cô gái bên cạnh
Cô gái này hiểu ý, cười cười, từ trong ngực móc ra một túi nhỏ trong suốt.
Hồ Hạo Thiên tiếp nhận, nhìn nhìn dược hoàn bên trong “Tỉ lệ như thế nào?”
“Hàng hiện đang làm, rất tốt” Bạch Trí sờ soạng ngực cô gái một cái, cười nói “Cam đoan thuần khiết”
“A?” Hồ Hạo Thiên giương mắt “Hàng hiện có?”
Bạch Thất sửa sang lại ống tay áo của mình, rủ đôi mắt xuống.
Hiện có, hai chữ này cho anh biết tại đây có lẽ có nhân tài chế tác độc dược.
“Đúng vậy, là sản phẩm của giáo sư, tuyệt đối là tinh phẩm” Bạch Trí đáp.
“Cái này đúng là cực kỳ độc đáo, ở đâu mời tới nhân tài như vậy?” biểu hiện của Hồ Hạo Thiên hào hứng bừng bừng “Có thể cho tôi tham gia một phần lợi nhuận không?”
“Điều này …” Bạch Trí lộ vẻ khó xử “Đây không phải việc do tôi có thể định đoạt…”
Hồ Hạo Thiên vuốt vuốt túi thuốc trong tay, không yên lòng nói “Cha tôi hiện tại ở chính trường vẫn có tiếng nói, đề suất ý kiến, vài ngày trước gặp mặt tại thành phố H, còn dặn dò một phen, có chuyện có thể tìm Phùng thị trường …. Aiz, Tiểu Bạch …” Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thất “Tiền đại tướng không phải đã nói khi gặp mặt, cho chú theo Phùng thị trường hảo hảo học tập một phen sao?”
Bạch Thất ngẩng đầu, mỉm cười “Còn chưa kịp tới tìm ông ấy, đợi ngày mai đi qua gặp mặt”
“Tiền đại tướng, là Tiền Kim Hâm?” Bạch Trí tiến lên vài bước, vỗ bả vai Bạch Thất “Tiểu Thất, cháu tìm được Tiền Kim Hâm, cấp dưới của ông ngoại cháu rồi sao?”