Tận Thế Song Sủng

Chương 146 : Hoài nghi

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Đường Nhược không biết trong lời nói của Tào Mẫn có tồn tại ý gì khác không, bởi vậy thời điểm cô hỏi liền không trả lời ngay.



Đường Nhược đang nghĩ thì Tào Mẫn lại hỏi “Không chỉ có dị năng giả, nghe nói trên tay những người kia còn có vũ khí nóng, mọi người thực sự không bị sao?”



Nếu như câu hỏi đầu tiên còn chưa có hiểu rõ ý của Tào Mẫn thì lần này Đường Nhược liền đoán được đại khái nội dung cô muốn hỏi.



Hóa ra không chỉ mọi người muốn biết tinh thần lực của Tào Mẫn mạnh bao nhiêu, kỳ thật tiến sĩ Tào cũng muốn biết dị năng của mọi người trong đoàn xe cường đại tới trình độ nào.



“Đối phương xác thực có lựu đạn, nhưng chỉ nổ có một quả, hơn nữa khi đó họ đứng ở lầu ba quăng xuống, có lẽ kỹ thuật đối phương không được tốt lắm, đoàn đội chúng tôi đều không có bị thương” ngôn ngữ của Đường Nhược bình thường, không gợn sóng sợ hãi.



Bạch Thất mở miệng nói “Nếu tiến sĩ Tào muốn biết chi tiết, có hứng thú chút nữa có thể cùng Vệ thiếu tướng tới chỗ đội trưởng của chúng tôi.”



Dương Lê ở bên cạnh nghe thấy lời này, tới vỗ bả vai Tào Mẫn, cười nói “A Mẫn, em quen với tiểu Đường của đội chúng tôi à?’



Tào Mẫn thấy Dương Lê, cười cười “Hôm trước tại quán cà phê có tán gẫu chốc lát”



Dương Lê nói “Chị cùng em công tác với nhau lâu như vậy, em còn chưa mời chị một ly cà phê nào đâu”



Tào Mẫn cười tiếp lời “Đoàn đội của chị đến đi vội vàng, là chị không cho em cơ hội đó”



Cứ như vậy một phen, đối đáp nhau.



Cố Úc Trạch bước vài bước đến bên cạnh tiến sĩ Tào “Tôi nghĩ đội mọi người khẳng định phải giằng co với đối phương thật lâu, tôi đang chuẩn bị để Vệ Lam mang đội đi qua”



“Ngược lại tốc độ của anh thật nhanh” Bạch Thất lườm Cố Úc Trạch “Ngay cả tin tình báo cũng giải thích rõ ràng với họ”



“Chúng ta là bạn bè cùng chung hoạn nạn nha” Cố Úc Trạch bước hai bước, từ bên phải chuyển qua bên trái Tào Mẫn, đứng lại gần Đường Nhược.



“Ha ha, bạn bà?” Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược, thay đổi vị trí với cô.



“Ha ha, ra ngoài đều là bạn tốt” Cố Úc Trạch thấy Đường Nhược bị đổi sang bên trái Bạch Thất cắn răng cười một tiếng.



Cười đều là giả, trong lòng hai người cùng biết.



Cố Úc Trạch và Bạch Thất đi song song với nhau.



Nhìn nhau, thấy ghét.



Tính địch gặp nhau, đỏ mắt nhìn.



Cố Úc Trạch đến cùng không thể đi đến bên cạnh Đường Nhược, vị trí đó vĩnh viễn có Bạch Thất.



Bên kia Vệ Lam đang cẩn thận thăm hỏi tình hình chiến đấu hôm nay, anh biết bên nhà phụ dị năng giả cùng súng ống rất nhiều, cũng hiếu kỳ bọn họ làm thế nào có thể bảo toàn nhóm người mình an toàn, toàn bộ không hao tổn gì trở về.



Vấn đề này trước đó mọi người trong đoàn xe đã thống nhấu, đối phương có súng ống và dị năng giả quá nhiều, chính bản thân họ bảo vệ tính mạng không dễ dàng, đừng nói tới bắt sống người xấu…



Sau đó lại đem công lao đặt trên súng phân tử i-on.



Vốn bọn họ cũng có súng phân tử i-on.




Nhiệt độ ban đêm nóng như mùa hè.



Bạch Thất ôm Đường Nhược nằm trên giường.



Anh đem tay đặt trên vai cô, ôm cả người cô vào trong ngực “Về sau đừng tiếp xúc gì với tiến sĩ Tào nữa”



“Vì sao?” Đường Nhược hỏi.



Bạch Thất nói “Như lời của Dương Lê, có lẽ Tào Mẫn hoài nghi dị năng của em.



Đường Nhược giống như không tin mở miệng “Vừa rồi anh không phải nói …’



Bạch Thất “Trừ lần thứ nhất em dùng tinh thần lực dò xét bị cô ấy phát gíc, còn có một lần em sử dụng dị năng tinh thần trước mặt cô ấy”



Đường Nhược nghi hoặc “Một lần đó …” Sau đó dừng lại một chút cô đột nhiên nghĩ ra “Anh nói lần em tiến vào đại não của Tô Tiệm Ảnh?”



Lần đó tất cả mọi người ở trong sân, hơn nữa dường như tiến sĩ Tào ở ngay sau mình.



“Đúng” Bạch Thất nâng Đường Nhược dậy, con ngươi màu xanh rực rỡ nhìn cô “Lần em sử dung tinh thần lực quấy nhiễu đại não người, cho nên em không biết tình huống đó bị cô ấy phát giác chỗ nào dị thường, do đó hoài nghi và xem trọng em … Tiểu Nhược, về sau gặp mặt Tào Mẫn em phải cẩn thận”



Đường Nhược tự nhiên là đồng ý.



Cô có chút cảm thán, tiến sĩ Tào đúng là người cẩn thận tỉ mỉ, mới có thể thông qua chi tiết nhỏ như vậy phát hiện ra sự khác thường.



Sau đó cô hỏi Bạch Thất “Anh rõ ràng biết cô ấy hoài nghi em, vì sao không đem chuyện nói cho mọi người?”



Trên mặt Bạch Thất có tia xúc động “Bởi vì tinh thần lực của em có thể tiến vào não người, anh không muốn khiến mọi chuyện phức tạp”



Đường Nhược ngẩn người, sau đó hiểu lời Bạch Thất muốn nói.



Dù hiện tại mình không thể khống chế tư tưởng người khác, nhưng theo năng lực tấn cấp, đạt được năng lực này là chuyện sớm hay muộn.



Mọi người trong đoàn xe là đồng đội bạn tốt, nhưng tin rằng không ai nguyện ý trí nhớ của mình tuỳ thời bị dò xét, tư tưởng bị khống chế cho dù là bạn.



Bạch Thất sờ mặt Đường Nhược, thở dài “Tiểu Nhược, anh nghi thần nghi quỷ đã quen, cho nên làm việc hay cân nhắc, nhưng nên có tâm phòng người, đây là tận thế, là quy tắc cơ bản của thế giới mới”



Mặc dù không phải duy nhất, nhưng xác thực là cơ bản nhất.



Nếu không đời trước anh chỉ biết là iến sĩ Tào t có dị năng tinh thần lực, vì phòng ngừa vạn nhất, anh có khả năng sẽ ra tay trước diệt trừ tiến sĩ Tào rồi.



Đường Nhược cũng dùng tay xoa mặt Bạch Thất “Em biết, nếu quả thật không được, chúng ta rời khỏi đây, chỉ có hai người chúng ta, chính mình muốn đi đâu thì đi”



Bạch Thất khẽ cười “Được”



Tuy nhiên anh biết rõ thời gian sau tận thế, nếu không có căn cứ che chở, ở bên ngoài tự mình sinh tồn cơ bản là tự tìm đường chết, nhưng anh không muốn hiện tại trước mặt lại phủ định ý tưởng của cô gái của mình.



Giải quyết hết vấn đề dị năng tấn cấp của cô, hai người thật đúng có thể đi ra ngoài rồi.