Tận Thế Song Sủng
Chương 145 : Đạo đức nhân nghĩa
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
Cửa cũng không có khoá, vừa rồi lúc đám người kia đi tới rạp hát trợ giúp thì người giữ cửa bên này cũng đi theo.
Cho nên Hồ Hạo Thiên đạp cửa một cái, dễ dàng tiến vào nhà phụ,
Đường Nhược dùng tinh thần lực bao trùm lên mọi người, theo sau mọi người tiến vào nhà phụ.
Như cô miêu tả, ở đây có ba tầng lầu, cầu thang theo kiểu quanh co.
“Các người…” Dưới lầu tự nhiên còn có người trông coi, bọn họ thấy đoàn người đi vào liền giơ súng lên bắn.
Có điều viên đạn bị ngăn trở trong không khí một cách kỳ quái, không tiến tới gần đối phương được, nó tựa như gặp phải vật cản, sau đó đinh một tiếng rơi trên mặt đất.
Tất cả mười hai người trong tầng một từ các góc độ khác nhau đồng thời bắn ra.
Nhưng vẫn không có hiệu quả.
Trừ đạn, đối phương còn sử dụng dị năng.
Băng châm hệ Băng lao tới chỗ người trong đoàn xe, cùng lúc đó, hoả cầu hệ Hoả, cột nước hệ Thuỷ cũng đánh tới …
Trong tay Hồ Hạo Thiên xuất hiện một cục gạch, xoay người né tránh hoả cầu rồi hướng hướng dị năng giả hệ hoả ném ra một cục gạch.
Bạch Thất giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện hai đoá sen trắng.
Điền Hải thấy Bạch Thất xuất ra sen trắng, cũng lập tức xuất ra lôi cầu màu trắng chói mắt,
“Anh Bạch, để lôi cầu bao trùm lên hoa băng đánh đi”
Bạch Thất nhìn Điền Hải gật đầu, trở tay đem sen trắng đánh ra.
Điền Hải dùng sức đẩy lôi cầu trong tay ra, đuổi theo cùng tốc độ sen trắng.
Trong không khí truyền tới một luồng hơi lạnh, cỗ hơi lạnh này tựa như còn có âm thanh, lại tựa như mang theo tấn suất chấn động.
“Mau tránh ra” một người bên trong đối phương hô lên một câu.
Nhưng suy nghĩ né tránh còn chưa truyền tới tay chân, Sen trắng đã hoá thành phi đao, lao tới trước mắt.
Vết cắt không khí cũng mơ hồ có thể thấy được,
Sợ hãi, bàng hoàng, kinh tâm.
Bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng.
Dị năng khác biệt một trời một vực.
Băng đao xen lẫn lôi điện mang tới lực tác động rất lớn, bọn họ chỉ đủ thời gian hơi nghiêng một chút, khiến cho băng đao hơi lệch đi.
Đầu lưỡi đao đi qua thân thể, bị băng đang đánh tới huyết nhục mơ hồ, chảy ra một vũng huyết dịch.
Người tránh được băng đao lại nghênh đón gạch đá cùng dây leo.
Có người lăn mình trên mặt đất, quay cuồng né tránh.
Nhưng còn chưa kịp làm tiếp phòng ngự gì thì băng đao mang theo lôi điện lại bay tới.
“Sao thế?” Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói “Anh không phải nói muốn giết sao?”
Dư Vạn Lý nói “Anh Hồ, tôi nhớ anh cũng có súng phân tử i-on chưa có dùng, sao lại muốn tôi dùng với đám cặn bã này”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Không phải nói thời khắc tức giận hay bi thương, người ta sẽ đánh mất lý trí sao?
Súng phân tử i-on đến cùng cũng không có dùng tới.
Không phải không giết, mà là thật tâm không nỡ đem đồ bảo vệ tính mạng lãng phí với đám cặn bã này.
Bọn họ cũng không có hứng thú biến thái dùng đao giết người, cho ném đem đám người kia vào đại sảnh, giội xăng xung quanh, châm lửa.
Nếu như lần ở cửa đường hầm là gián tiếp giết người … lần này xem như người của đoàn xe đã trực tiếp giết người.
Một khắc bước vào kịch trường rạp hát, trong lòng mọi người có chút trầm trọng.
Tận thế một đường tới hiện tại, bọn họ trôi qua xác thực quá hài lòng, chuyện hôm nay, khả năng về sau còn phải chứng kiến nhiều chuyện đen tối hơn.
Càng thêm khó tránh khỏi là khả năng phát sinh quan hệ lợi ích không chết không thôi với các dị năng giả khác.
Giết người, từ hôm nay trở đi, có lẽ sẽ đứng trong lằn ranh tâm tính của mỗi người.
Được mang ra có mười ba người, ngoại trừ mười hai người ở lầu ba còn có nghiên cứu sinh ở lầu hai.
Đúng vậy, người nọ là nghiên cứu sinh hoá học.
Đối với hành vi của hắn, mặc dù vô cùng ác liệt, xong quả thật bị bức bách bất đắc dĩ, xử lý thế nào giao cho căn cứ.
Một đoàn người không có đủ chỗ ngồi trên xe, nhưng lại tìm được một chiếc xe tải, lại để cho người lái xe chở mười ba người về căn cứ.
Bốn chiếc xe vừa chạy tới cửa bắc căn cứ, sau khi tiêu độc, nhìn thấy Vệ Lam, Cố Úc Trạch cùng tiến sĩ Tào đứng ở đó.
“Không phải nói nhà phụ có nhiều người bên trong sao, sao lại chỉ có mấy người vậy?” Vệ Lam thấy mấy người trong xe tải cuối cùng, lông mày nhíu lại “Bọn họ đều là con tin?”
“Đúng vậy, bọn họ là đồ ăn của đối phương” Hồ Hạo Thiên nói xong, sau đó gọi đồng đội về nghỉ ngơi.
Bọn họ trải qua một hồi hắc ám, trước mắt không có tinh lực nói chuyện với Vệ Lam.
“Đồ ăn?” Vệ Lam lặp lại lời nói, lập tức hiểu rõ “Anh nói trong căn cứ bên đó dùng thức ăn là thịt người để sống?”
“Đúng vậy, dùng để sắc thuốc, xào nấu, các loại đặc sắc …” Hồ Hạo Thiên vỗ vỗ bả vai Vệ Lam “Người trẻ tuổi, bọn họ giao cho chú. Ah, còn có một người …” Anh chỉ vào nghiên cứu sinh hoá học “Người này là nghiên cứu sinh, từng là thanh niên gương mẫu của thành phố H, sau đó bên trong chỗ ấy chế tạo chừng năm cân ‘bột mì’ trắng…”
Vệ Lam là người trong quân đội, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của từ bột mì trắng.
Sắc mặt anh đen lại, hạ giọng nói với Hồ Hạo Thiên “Đa tạ, qua chút thời gian liền vào sảnh nhiệm vụ của căn cứ lĩnh thưởng nha”
Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, ra hiệu có gì nói sau, liền lôi kéo Dương Lê cùng nhóm người của mình đi về trụ sở.
Tào Mẫn đi về phía trước hai bước, đuổi kịp Đường Nhược “Cô có bị thương không?”
Đường Nhược nhìn Tào Mẫn, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt xác thực có bộ dáng thật lòng, trong lòng có chút ấm áp, nói “Không có bị thương, trong đội có chị Lê là hệ trị liệu, cô không cần lo lắng”
“Không có việc gì là tốt rồi” Tào Mẫn gật đầu “Nghe Cố Úc Trạch nói, bên trong nhà phụ phần đông là dị năng giả?”
Đường Nhược nghĩ nghĩ, trong lòng lại nhảy dựng.