Tận Thế Song Sủng

Chương 144 : Chú ruột

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Phan Hiểu Huyên thấy trên đài là đôi nam nữ ngất đi nằm chéo lên nhau, che con mắt, lôi kéo Đường Nhược quay sang chỗ khác “Hình ảnh dơ bẩn, rõ ràng lại có thể biểu diễn loại chuyện này trước mặt người khác’



Không chỉ trên võ đài, chỗ khác cũng có rất nhiều hình ảnh này, bọn họ hút một lượng lớn thuốc phiện, hiện tại ánh mắt tan rã. Có người bị gạch đá hoặc băng đao đập trúng, đầu đổ máu, trong miệng còn có nước miếng, lại ngốc ngốc cười ha ha…



Trong ba cô gái, chỉ có Dương Lê có chút kiến thức bên ngoài, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược trước tận thế đúng là hai người chưa trải đời. Trong môi trường đại học, nếu có tiểu tam hoặc kẻ phụ tình, đều bị người người coi là kẻ đạo đức bại hoại theo đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa, được lưu truyền lâu dài,  thậm chí qua nhiều năm vẫn bị nhắc tới. Đã từng ở đâu thấy qua tràng diện thế này.



Phan Đại Vĩ rốt cuộc vẫn là người xuất thân giáo dục, trông thấy Phan Hiểu Huyên lôi kéo Đường Nhược liền che cho hai người, đưa họ tới ghế lô hẻo lánh ngăn trở ánh mắt của họ.



Tuy nói về sau không chừng vẫn gặp lại cảnh này, nhưng làm cha mẹ, vẫn muốn chính mình có thể thì sẽ che chở cho con cái thêm một ngày.



Cố Úc Trạch duỗi tay ra, súng ống trên mặt đất bắt đầu nhảy múa… toàn bộ dồn tới chân hắn, hắn xoay người nhặt lên một khẩu nhìn nhìn rồi cười nói “Đúng là, loại gì cũng có”



Mọi người ở đây cũng không có hứng thú với dị năng giả hệ Kim thu súng ống.



Hồ Hạo Thiên một bước đi qua, bắt lấy người nằm trên mặt đất, nhìn như đầu lĩnh của nhóm bảo an “Bên nhà phụ có bao nhiêu dị năng giả, các cậu có bao nhiêu súng ống?”



Bảo an kia cũng rất có tinh thần chuyên nghiệp, quay đầu đi, không trả lời.



“Cậu đúng là rất có tinh thần trách nhiệm với phần lương ông chủ trả cho đấy” Ba một tiếng Hồ Hạo Thiên đánh một cái tát “Sao cậu không dùng đầu óc nghĩ xem, mạng không còn, tiền để làm gì?”



Bảo an liéc nhìn Hồ Hạo Thiên, như trước không nói gì.



Hồ Hạo Thiên nổi giận, chuẩn bị đánh tới một cái, bị Bạch Thất ngăn lại.



Bảo an kia trông thấy bộ dạng lạnh băng không biểu lộ của Bạch Thất, trên mặt lộ ra sự sợ hãi “Các anh rốt cuộc là ai?”



Hắn thực sự không sợ Hồ Hạo Thiên, đối phương cũng chỉ có mang gạch đá ném lên, chưa thấy anh giết qua ai.



Nhưng người đàn ông trước mặt này …



Hắn quay đầu nhìn hết thảy loạt băng đao trên mặt đất, giết chết đồng bạn của mình, run giọng nói “Thế đạo hiện nay, tất cả mọi người ngay bản thân cũng khó bảo toàn, tại sao các anh lại đi xem vào việc của người khác”



Bạch Thất nói “Nhà phụ có bao nhiêu người?”



Bảo ban nói “Nếu tôi đem sự tình đều nói cho các anh biết, các anh sẽ tha cho tôi sao?”



Bạch Thất cười cười, thanh băng đao trên tay hướng tới bụng người bảo an “Anh cảm thấy sao?”



Một màn hình ảnh tàn nhẫn như vậy khiến mấy người bị trói quỳ trên mặt đất lạnh run người.



Kỳ thật bọn họ cũng đã chứng kiến hành vi càng biến thái của đám ngừoi trong rạp hát, hành động của Bạch Thất không được coi là gì, chỉ là thái độ cùng với thần sắc tuỳ ý của Bạch Thất khác hoàn toàn những người nơi này dùng để tra tấn người.



Nếu những người kia dùng lời hình dung thì là áp lực tinh thần, có bệnh thần kinh …, loại như Bạch Thất lại là thủ đoạn vô cùng thuần thục, sát nhân cuồng ma.



Bởi vì thời điểm có người chọc anh, hoàn toàn không thể hiện ra ngoài thái độ giải toả áp lực cho bản thân.



Đúng vậy, theo bọn họ thấy, ánh mắt Bạch Thất nhìn họ giống hệt ánh mắt nhìn Zombie, trong mắt Bạch Thất thì có lẽ bọn họ chỉ là những Zombie biết nói mà thôi.
Hắn mới dứt lời, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng súng.



Vương Hùng và anh Tiêu nhìn nhau rồi giật mình.



Đằng sau nhà phụ vang lên tiếng súng, nghĩa là đối phương đã khống chế được những người bên rạp hát và chạy tới đây.



Vương Hùng lập tức đẩy cô gái phía trước ra, lấy súng, nhảy đến trước mặt anh Tiêu “ Anh Tiêu, làm sao bây giờ, bọn họ dường như rất lợi hại, chúng ta đánh hay là chạy?”



Anh Tiêu bước nhanh qua ngăn kéo, lấy ra mấy cái lựu đạn.



“Như vậy có thể hay không giết chính chúng ta?” Vương Hùng nhìn lựu đạn trong tay anh Tiêu nhíu mày.



“Không sao” Tiêu ca nói “Sai hai người đi ném lựu đạn, chúng ta bỏ chạy. Cửa sau có xe không?”



“Có”



Thời điểm này hai đội đã tới cửa ra vào nhà phụ cũng đã xuống xe.



Cửa trước nhà phụ đều là bậc thang, không có đường cho xe chạy.



Vẫn là một bên bước tới phía trước, một bên cảnh giới tình huống xung quanh.



“Bọn họ liệu có súng phân tử i-on không?” Hồ Hạo Thiên quay đầu hỏi Bạch Thất một tiếng.



Bạch Thất trầm ngâm “Có thể”



“Vậy phải làm thế nào?”



Bạch Thất cũng chỉ nói “Chỉ cần đi vào chúng ta sẽ bại lộ, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh rơi vũ khí trên tay đối phương”



“Nếu trên tay bọn chúng có nhiều vũ khí …” vốn định nói có lượng lớn súng phân tử i-on nhưng lại nghĩ tới, cảm thấy chắc chắn không thể, loại vật này Tiền Kim Hâm mới có vài cái, Vệ Lam cũng chỉ có hai cái, một phó thị trưởng thành phố H không có khả năng có nhiều như thế đem tặng người.



Bạch Thất còn nói “Kỳ thật tôi cảm thấy bọn họ có lẽ sẽ không có súng phân tử i-on nhưng sẽ có lựu đạn”



Súng phân tử i-on được nghiên cứu sản xuất tại thành phố A, sau tận thế khẳng định không có khả năng đi vào thành phố H



Đường Nhược thấy hai người nói chuyện, rất nhanh xuất ra tinh thần lực bao trùm toàn bộ nhà phụ.



Nhà phụ không lớn, tinh thần lực của cô có thể phát hiện toàn bộ căn nhà.



Thông qua tinh thần lực cảm thụ đồ vật giống như tia hồng ngoại, cô có thể thấy rõ tất cả tình hình trong toà nhà một cách rõ ràng.



Trong đại sảnh có 1 2 người, bên trái lầu hai có 2 người, trên góc rẽ cầu thang có 9 người, còn có lầu ba …” Cô dùng tốc độ nhanh nhất đem vị trí phân bố người nói kỹ càng cho mọi người trong đoàn xe.



“Súng ống khẳng định cũng có, mọi người phải cẩn thận một chút” Hồ Hạo Thiên tổng kết một câu, dẫn đầu đạp cửa tiến vào.