Tận Thế Song Sủng

Chương 164 : Lịch sử không thể thay đổi

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Bưu kiện đường ống là một công nghệ cao chuyển phát nhanh của Hoa quốc.



Dưới nền đất Hoa quốc có rất nhiều đường ống nhỏ thông suốt bốn phương tám hướng được gọi là Địa Long.



Chỉ cần ở trong nhà mình ném bưu kiện vào chỗ miệng ống vận chuyển rồi sẽ được vận chuyển đến nơi đã được chỉ định.



Đường Nhược lúc ở biệt thự của Bạch Thất cũng đã từng được nhìn thấy mấy thiết bị công nghệ cao kiểu này, chỉ là vì thiết bị chuyển phát nhanh ở tổng công ty bị phá hỏng, không dùng được nên mới luôn không bận tâm đến.



Đường Nhược nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy hai vấn đề này có chút khác nhau: “Thế nhưng chuyển bưu kiện chỉ là mang một thứ từ nơi này đến nơi khác, sao có thể giống được?”



Tiến sĩ Lâm gật đầu: “Ý cô là đồ vật di chuyển xuyên không gian đúng không, cũng tương tự như thế thôi.”



Đường Nhược không tin: “Nhưng thời điểm chuyển đồ, thời gian không có sự thay đổi, chỉ có không gian thay đổi, hơn nữa không gian còn do việc vận chuyển mà thay đổi.” (Theo tui hiểu thì ý chị là vận chuyển một vật nào đó từ nơi này sang nơi khác mất một khoảng thời gian thì cả không gian và thời gian của vật đó đều thay đổi, còn xuyên không thì chỉ có không gian thay đổi thôi tức là đùng một cái từ nơi này mà xuất hiện ở nơi khác luôn mà không mất chút thời gian nào ý =)))))))



“Đúng thế, xuyên không cũng là thông qua không gian vận chuyển mà thay đổi nên không thể trống rỗng biến mất được. Nếu như đồ của cô vận chuyển nhanh như tốc độ ánh sáng thì chưa mất đến một giây mà. Nói cách khác nếu như tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng sẽ biến thành đi ngược chiều, bưu kiện của cô..”



“Sẽ có chuyện gì xảy ra?”



Lâm Chính Phong nói: “Sẽ biến mất không còn gì nữa, bởi vì thời gian nhanh đến mức nghịch chuyển thì bưu kiện của cô sẽ không còn mà gửi.”



Đường Nhược cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tiến sỹ, lời của anh có ý gì?”



Bạch Thất nói: “Ý của tiến sỹ là, dù thời gian có nghịch chuyển nhưng lịch sử vẫn không thay đổi.”



“Không thể thay đổi?”



Lâm Chính Phong tỏ ý khen ngợi Bạch Thất: “Chính xác là như thế, nếu như thời gian nghịch chuyển hoặc theo như cô nói có thể tuỳ ý xuyên không, như vậy sẽ không có sự logic giữa quá khứ và hiện tại.”



“Nói một cách khác, nếu như một người trở lại quá khứ giết ông nội mình, mà lúc này bà nội hắn còn chưa mang thai cha hắn như vậy cha hắn không có cách nào xuất hiện thì hắn cũng sẽ không tồn tại, nhưng nếu hắn không tồn tại thì sao có thể giết được ông nội mình?”



Nói đến đây, ngay cả Phan Hiểu Huyên cũng cảm thấy có hứng thú, cô quay đầu về phía sau tiếp chuyện: “Tiến sĩ, lúc trước ông nói có thể xuyên không, con người có thể quay trở lại cải biến lịch sử, sau lại nói lịch sử không thể bị thay đổi. Ông nói nhiều như vậy nhưng tôi vẫn không hiểu rốt cục, có thể xuất hiện tại không gian khác hay không?”




Lưu Bình lại đến hỏi thăm chỗ Điền Hải…



Bọn họ bên này gặp nhau, hỏi han ân cần.



Đoàn xe bên kia ngoại trừ Vệ Lam, tất cả đều đã ngây như phỗng.



Cmn, mọi người đang nằm mơ giữa ban ngày đi!



Đoàn đội này thật đáng sợ, rơi xuống từ vách núi cao như vậy mà không có việc gì!



Chàng trai tên là Bạch Ngạn kia rốt cục là quỷ hay thần!?



Còn có một người nữa đang ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, đồng thời còn thấp thỏm lo âu.



Hắn là Hạ Kiệt đang đứng chính giữa đoàn người.



Mặt Hạ Kiệt tái mét,  không hề có chút khí thế như ngày hôm qua.



Không thể tin được, tin được mới là lạ!



Ngày hôm qua rơi từ chỗ cao như thế, phía dưới lại không có chỗ nào mượn lực, làm sao bọn họ có thể không chịu chút vết thương nào.



Tay Hạ Kiệt vò vò quần, mãi đến khi đồng đội phía trước nói: “Bà mẹ nó, bọn hắn là do vận khí quá tốt hay thực lực quá mạnh, rõ ràng ngã xuống nơi như vậy mà không có vấn đề gì!”, hắn mới như tỉnh từ trong giấc mộng, phát hiện toàn thân lúc này đã toàn mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán còn nhỏ thành từng giọt.



Người bên cạnh hắn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Đội trưởng Hạ, anh không sao chứ?”



Hạ Kiệt tựa hồ không nghe thấy gì



Trong lòng hắn giờ chỉ nghĩ đến việc trốn hay không trốn, tự thú tội hay liều chết không nhận, dù sao cô gái kia cũng không thấy mình ra tay?