Tận Thế Song Sủng

Chương 165 : Vu oan giá hoạ

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: Hanthienanh13697



Beta: Sakura



Phan Đại Vĩ hỏi con gái nhà mình: “Huyên Huyên, hôm qua sao tự nhiên con lại ngã xuống vậy?”



Phan Hiểu Huyên trước giờ không hề nương tay với kẻ thù, càng không nói đến chuyện che giấu cho hắn, đến thêm mắm muối cũng không thèm, trực tiếp nói ra một cái tên: “Hạ Kiệt!”



Nghe đến cái tên Phan Hiểu Huyên thốt ra, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Lam.



Đương nhiên Vệ Lam cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.



Anh ta thấy người của đoàn đội Tùy Tiện đều nhìn qua, tưởng rằng bọn họ sẽ cực kỳ phẫn nộ nhưng thực tế chuyện này không hề xảy ra. Vẻ mặt của bọn họ không hề có chút gì gọi là nôn nóng, tức giận. Nhưng anh thấy sát ý mơ hồ trên người họ.



Kỳ thật, thời điểm mọi người đội Tùy Tiện gặp lại bốn người đồng đội của mình thì đã bình tĩnh lại, kể cả khi nghe thấy Phan Hiểu Huyên nhắc đến ‘Hạ Kiệt’, dù tức giận khẳng định là có nhưng họ cảm thấy cũng không cần thiết phải phẫn hận. Chỉ là một Hạ Kiệt mà thôi, dù có bầm thây vạn đoạn cũng chỉ là sự trừng phạt một lần. Bọn họ không phải là muốn thủ hạ lưu tình với hắn, bọn họ còn muốn để cho hắn ta trải qua cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong!



Bốn người Bạch Thất giới thiệu tiến sĩ Lâm cho Vệ Lam đồng thời nói về chuyện gián biển cắn ông ta, chuyện tiếp theo đương nhiên là trả thù.



Hồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Vệ thiếu, lúc trước không phải cậu đã đáp ứng yêu cầu của tôi sao, hôm nay nhân chứng đều ở đây, ai đó chỉ sợ không thể chối cãi được nữa.”



Vệ Lam nói: “Đúng vậy, đúng là lúc đầu tôi có nói như vậy nhưng sự thật như thế nào chúng ta vẫn nên để hai bên cùng nói rõ ràng.”



Vệ Lam thân là người phụ trách nhiệm vụ lần này cũng có chút bối rối, Hạ Kiệt này cũng rất khó xử lý.



Đoàn đội Hào Kiệt tại căn cứ thành phố H cũng là đoàn đội cấp B. Có vô số công lao cộng thêm mạng lưới quan hệ rộng lớn



Người ra nhập đoàn đội ngày càng nhiều, muốn đơn phương xử lý một người cũng không phải là chuyện đơn giản, đối với các thành viên trong đoàn cũng không tiện nói rõ ràng.



Hơn nữa, nếu như đoàn đội Hào Kiệt phản kháng…cũng tạo nên khó khăn không nhỏ.



Sắc mặt Hồ Hạo Thiên trầm xuống, cũng không nói thêm gì mà đi về phía xe Hạ Kiệt.



Hôm nay tiến sĩ đã được cứu về, mọi người cũng không cần đi lại làm nhiệm vụ. Tuy trong lòng có chút khó chịu vì đi một chuyến không công nhưng lại có thể xem trực tiếp tranh chấp của đám nhân vật trong đoàn đội lớn có liên hệ với căn cứ, đám dị năng tỏ vẻ: Chuyến đi này thực ra cũng không tệ.



Vì thế có rất nhiều người ghé vào cửa xe để hóng chuyện.
“ Chuyện này, Phan…”



Vệ Lam còn chưa nói hết câu, một thanh băng đao đồng dạng lại bay đến nhưng không cắm vào xe như trước mà chém vào vai phải của Hạ Kiệt.



Sau đó, máu tươi chảy ra như suối. Bả vai Hạ Kiệt nhuộm đầy máu.



Mọi người quay lại nhìn Bạch Thất, chỉ thấy thái độ anh tuỳ ý, bề ngoài lại tuấn tú đặc biệt khiến người ta chú ý.



Mà nói chung, các thành viên của đoàn đội Tùy Tiện đều có vẻ ngoài không tầm thường thế nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại không giống nhau.



Rất mạnh.



Nhưng hành động có chút tuỳ tiện, lười biếng.



Nếu lần đầu đối mặt với băng đao của Bạch Thất, Hạ Kiệt chỉ cảm thấy hơi sợ hãi nhưng lần này thì sợ đến run rẩy.



“Anh, mấy người… mấy người các cậu thật quá đáng, đây là cố ý gây thương tích, Vệ thiếu, anh phải cho tôi một cái công đạo.”



Vèo.



Trả lời hắn lại là một thanh băng đao bay đến, trực tiếp cắm vào miệng vết thương trên bả vai Hạ Kiệt.



“Tê…” Hạ Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức không nói lên lời.



Khí tức phẫn nộ xung quanh Hồ Hạo Thiên gần như biến mất. Lúc này anh chỉ muốn cười thật lớn.



Không hổ là Bạch Ngạn, đến vu oan giá hoạ cũng có thể dùng đến mức này.



Thật sự quá khốc.



Nhìn Bạch Thất, anh đang ôm lấy Đường Nhược, vẫn mang vẻ điềm tĩnh, tựa hồ mấy lưỡi băng đao kia chỉ là ảo giác.



Hồ Hạo Thiên tự nhận tài nghệ không bằng người!