Tận Thế Song Sủng

Chương 179 : Đồng đội tốt

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Editor: Minh Nguyệt



Beta: Sakura



Mọi người ở đây tất cả đều giật mình.



Đến Bạch Thất nghe thấy cũng phải giật mình, nhíu mày.



“Cậu có thể mở ra?” Tất cả mọi người đều đồng loạt hỏi một câu.



Chu Minh Hiền chỉ vào cái lỗ ốc vít trên cửa nói: “Cái cửa này cũng không có chìa khóa để mở gì đâu, trực tiếp tháo toàn bộ cánh cửa từ chỗ này xuống là được, cũng không cần lãng phí đạn dược của chúng ta.”



Mọi người đều nhìn vào chỗ lỗ ốc vít. Đó là một loại ốc vít ẩn.



Ốc vít bên trong mọi người thật sự là không nhìn thấy.



Đối mặt với vẻ mặt mọi người giống nhau như một, Lưu Binh mở đầu nói: “Ở đây không có ốc vít, chỉ có một cái lỗ tròn mà thôi.”



Chu Minh Hiền cười cười, gặp đúng vấn đề nghề nghiệp của mình, sắc mặt thong dong giải thích: “Mọi người không học về phương diện này nên tự nhiên bị thiết kế mặt ngoài ngăn lửa rồi.” Anh chỉ chỉ bên trong: “Đây chỉ là nhiều hơn một cái mũ che đậy ốc vít ở bên trong thôi, rất đơn giản có thể tháo dỡ hoàn toàn xuống.”



Đồng đội giỏi!



Mọi người trong lòng hò hét.



Đồng đội như vậy xin tới đánh cho chúng ta một cái. Không! Là một xe tải.



Có đồng đội này, kho vàng ngân hàng Việt Quốc đã là vật trong tầm tay.



Phan Đại Vĩ vỗ vỗ bả vai Lưu Binh: “Đều là thợ chuyên nghiệp, đối mặt với một người như vậy, cậu không có run rẩy?”



Lưu Binh: “…”



Mọi người đồng thời say mê vui sướng, dường như Đường Nhược phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: “Anh Chu, anh có cần dụng cụ khác để mở cái đinh vít này ra không?”



Cô vừa mới nhìn thấy rõ Chu Minh Hiền mang theo túi đồ, nhưng bên trong cũng không có nhiều dụng cụ.




Một trụ sở không khác gì một quốc gia thu nhỏ.



Bên trong phải có chế độ, điều lệ, thưởng phạt phân minh rõ ràng. Muốn giữu gìn trị an trật tự, muốn cung cấp cho cư dân chuyện vào ở. Muốn cam đoan căn cứ có thể sản xuất lương thực, còn phải phát triển khoa học kỹ thuật, thực hiện các vấn đề giáo dục, còn phải vì nhân loại sinh sôi nảy nở làm mục tiêu…



Lưu Binh tùy tiện nghĩ một chút mà đau hết cả đầu.



Loại vấn đề này giao cho quốc gia là tốt rồi, nhóm người mình tùy ý tiêu dao, hưởng thụ thành quả không phải là rất tốt sao.



“Không có.” Bạch Thất nói: “Chỉ là cảm thấy sau khi trở lại căn cứ thì ba toàn biệt thự này thật sự là không đủ dùng.”



Đường Nhược cũng khó hiểu: “Như thế nào sẽ không đủ dùng?”



Biệt thự của bọn họ mỗi nhà ba tầng, cộng lại có 700-1000 mét vuông, còn không kể diện tích hoa viên, sân cỏ bên ngoài.



Bạch Thất giơ tay ra cầm tay cô, giải thích: “Chu Minh Hiền về sau còn cần một cái gara để cải tạo, chúng ta có ý định ở căn cứ phát triển sự nghiệp, chỉ sợ nhân viên sẽ ngày càng nhiều.”



“Ừ.” Hồ Hạo Thiên cũng tán thành suy nghĩ của Bạch Thất. “Chúng ta một đường thu thập đông tây ngày càng nhiều, không có khả năng giống như trước. Mỗi ngày đi ra ngoài bày hàng bán ở vỉa hè, hơn nữa nhà họ Chu sẽ không thể không để ý đến. Phải chuẩn bị sẵn sàng bằng không thì căn bản có tiền như núi cũng không giải quyết được vấn đề, tự chúng ta phải lớn mạnh, cường đại mới là biện pháp.



Nhưng bây giờ dùng công cụ làm chủ, ngày sau ở căn cứ dùng cái gì mà phát triển sự nghiệp đều để qua một bên trước.



Rồi trở lại thành phố A tính cũng không muộn.



Đã xác định được lộ trình, không cần dừng lại.



Ở đây ngoại trừ một đống thi thể Zombie thì không có gì khác. Bọn họ cũng không lo lắng có người tới nơi này đoạt vàng trước, tự nhiên mọi người cùng nhau đi tìm công cụ.



Từ ngân hàng đi cửa hàng kim loại cũng phải đi bộ mất 20 phút đồng hồ. Cho dù có Zombie ngăn cản đường thì đại khái mất 30-40 phút là đến nơi.



Thêm thời gian tìm kiếm lựa chọn dụng cụ đại khái mất hai giờ đồng hồ là hoàn thành.



Dùng hai giờ đổi lấy một khẩu súng, nhất định là một phương án tốt.



Nói đi là đi, phất ống tay áo không mang theo một mảng máu nào.