Tận Thế Song Sủng

Chương 180 : Đầy kho tất cả đều là vàng

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Đi ra ngoài tiếp tục một đường chém chém giêt giết.



Lần này không đào tinh hạch nữa trực tiếp đi về ngân hàng, dù sao bên trong nội thành có rất nhiều Zombie, mỗi chỗ rẽ có vài ba con đi tới.



“Chúng ta, chúng ta có phải quá mạnh hay không.” Chu Minh Hiền đi theo ở phía sau, giải quyết các Zombie còn sót lại, tùy ý nhìn mọi người giống như đoàn xe tăng nghiền nát tất cả mọi thứ cứ thế lao về phía trước, lắp bắp nói.



“Bởi vì mọi người có dị năng tăng cao lên thì đánh tốt hơn.” Điền Hải cười cười giải thích cho hắn. “Hơn nữa hiện tại Zombie cũng không nhiều lắm, nhiều hơn thì cũng không thể nhẹ nhõm hơn bầy giờ, cho nên mấy người anh Bạch mới không ngừng đánh.”



“Umk.” Chu Minh Hiền đúng là thanh niên trẻ tuổi ổn trọng nên cũng rất có thiện cảm.



Chỉ dùng 30 phút đã tới được cửa hàng dụng cụ.



Quả nhiên là cực kỳ phi thường.



Đồ đạc bên trong toán loạn lộn xộn, tất nhiên là trước tận thế cũng bị trắng trợn cướp đoạt.



“Như vậy còn có thể tìm được đồ chúng ta cần sao?” Đường Nhược dùng tinh thần lực quét qua bên trong, phát hiện bên trong không có Zombie.



Sau khi đợi Đường Nhược xác nhận an toàn, Bạch Thất mang theo mọi người đi vào: “Vào xem.”



Tuy mọi người không biết Chu Minh Hiền cần gì nhưng qua miêu tả mọi người đều có thể tưởng tượng sơ qua.



Bởi vì mọi người đều là thành phần tri thức nha, cho dù không có đầy người ‘Bá vương khí’ như trong truyền thuyết, nhưng trưởng thành cũng có chỉ số thông minh tương đối.



Theo Chu Minh Hiền đọc ra, chọn lấy một sọt công cụ.



Còn có một ít máy móc cỡ lớn, tất cả đều chuyển vào không gian của Phan Hiểu Huyên.



Quay trở lại đường cũ cũng không tốn quá nhiều thời gian.



Chu Minh Hiền có đủ dụng cụ trong tay nhiệt tình đột nhiên tăng vọt. Lấy một chiếc ghế dài đến cửa cơ thể dán lên cửa lớn bắt đầu làm việc.



Dáng vẻ chăm chú dùng sức còn giống như bản thân mình học tập nghiên cứu.



Sau khi trở lại kho vàng mọi người bắt đầu đói bụng.



Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người cũng không giúp đỡ được cái gì, tối đa chỉ có thể lấy giúp công cụ, vì vậy đề nghị nói: “Không bằng chúng ta ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới có thể chuyển vàng nha.”



Điền Hải khó hiểu nói: “Vàng không phải là chỉ cần chị Phan vừa chạm tay vào là trực tiếp ở trong không gian sao?”




Mọi người thấy anh như vậy, đều nở nụ cười.



Đường Nhược lại đưa thuốc tiêu thực: “Ăn xong thì uống hai viên.”



Mọi người nói chuyện bên này, bên kia Lưu Binh nghe Chu Minh Hiền nói có thể mở được cửa liền trực tiếp đi mở.



Giống như Chu Minh Hiền đã nói, đây không phải cánh cửa mở kiểu bình thường, mà trược tiếp gỡ cả cánh cửa xuống.



Cho nên muốn chuyển cánh cửa như hòn đá dày 1m nhấc hẳn ra.



“Đến đây đi, bốc vác, làm thôi. Hôm nay làm 2 tiếng đồng hồ đủ vinh hoa phú quý cả đời.” Hồ Hạo Thiên như đốc công chuyển gạch ở bến tàu, xắn tay áo hướng mọi người hô lên.



Mọi người cùng nhau làm một chỗ, giống như chuyển tảng đá ở xã hội nguyên thủy, từng chút từng chút, di chuyển nửa giờ mời di chuyển để có thể 1 người chui qua.



Đường Nhược dùng tinh thần lực xác nhận an toàn phía trong, Lưu Binh lách mình đã đi vào trong kho vàng.



Anh kích động lâu như vậy đã không kiềm chế được nữa.



Nhưng mà sau khi đi vào, không cần đèn điện đã thấy đẩy cả phòng toàn là vàng.



“Đi vào nhanh lên, đừng đứng chắn ở cửa nữa.” Hồ Hạo Thiên đạp cậu ta một cú, mới làm cho cậu ta thức tỉnh từ trong khiếp sợ.



Lưu Binh che ngực cảm thán: “Lấp lánh quá lấp lánh, trái tim nho nhỏ của tôi không chịu đựng nổi.”



Mọi người xếp hàng lần lượt đi vào.



Hồ Hạo Thiên một bên đi vào vẫn còn quan sát đánh giá cánh cửa: “Chậc chậc, thật sự là dày 2m.



Đường Nhược sau đó cũng đi vào, nhìn một phòng chất kín toàn là vàng óng ánh, cũng có cảm giác thị giác bị tập kích.”



Cô há to miệng, nghĩ đến một từ để hình dùng: “Toàn bộ căn phòng đều là vàng.”



Lưu Binh nói: “Ở đâu, cái này rõ ràng là kim tự tháp.”



Đường Nhược nở nụ cười: “Thật sự là có thể xếp thành kim tự tháp rồi, vẫn là vàng đấy.”



Mọi người đều phụ họa.