Tận Thế Song Sủng
Chương 185 : Xe của chúng ta
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Edit: Hà My
Beta: Sakura
Ban đêm đã muộn lại có nhiều zombie như vậy, khẳng định người trong xe đã nỏ mạnh hết đà, hơn nữa không bài trừ bên trong có người bị thương.
Cửa trạm dừng chân đã bị nghiền nát, một khi cửa bị hỏng thì những cái bàn này liệu ngăn cản được bao lâu?
Địa phương mở rộng như vậy, nhiều zombie như vậy, an toàn sẽ thành vấn đề!
Cùng một thời gian, Bạch Thất phóng ra mấy đóa băng liên đấu võ rồi.
Theo dị năng của Bach Thất bắt đầu, những người khác trong đội cũng không nhàn rỗi đồng loạt ra tay.
Cứu người chỉ tiện tay, hiện tại mọi người ở trạm dừng chân, nếu như không có hoàn cảnh an toàn, mình cũng khó lo thân mình, vì mình giải quyết một chút đi.
Buổi tối ra ngoài phòng, zombie bên ngoài đều ngửi thấy mùi hương mà đến.
“Ngày càng nhiều, làm sao bây giờ?” Lưu Binh kêu lên.
Hồ Hạo Thiên vừa dựng tường đất vừa hô: “Nhanh kéo người bên trong ra, nếu không niêm phong cửa thì zombie đến không dứt kìa!”
Lưu Binh chạy tới rất nhanh, càng tiếp cận cái xe kia, mùi máu tươi càng dày đặc.
Rất nhanh gõ cửa, Lưu Binh nói: “Người bên trong đi ra, lại mất thời gian nữa, chúng tôi muốn niêm phong cửa rồi.”
Bên trong tổng cộng có 5 người, trông thấy có người ra tay trợ giúp bọn họ thì rất cao hứng, nghe được Lưu Binh nói như vậy ở bên ngoài, người đàn ông trên ghế lái mở cửa lăn ra.
Người đàn ông đằng sau muốn giờ tay ra giữ cậu ta lại: “Cẩm Long!”
Nhưng mà người ở ghế lái phụ tốc độ cực nhanh, khi người đàn ông giơ tay ra đã xuống xe rồi.
Người đàn ông tên Cẩm Long rất nhanh chạy đến chỗ ngồi phía sau mở cửa: “Anh Kỳ, mau xuống đây, nơi này có người giúp chúng ta.”
Cửa xe cũng mở ra, cho dù anh Kỳ cố tình hoài nghi cũng không thể tránh được, mang theo đồng đội xuống xe.
Năm người trên xe đều xuống.
“Mau mau mau mau, lại đây nhanh lên!” Lưu Binh ngoắc mấy người kia, “ Lại không nhanh chút không thì chêt người đó.”
Anh Kỳ khiêng người nọ vào bên trong, bọn người Hồ Hạo Thiên bắt đầu dựng tường vây lên.
“Chúng tôi biến thành như vậy, các người rất vui đúng không?”
“Đương nhiên vui, các người bọn tiểu nhân vô sỉ!”
“Các anh…”
Tới tới lui lui mắng chiến thì mọi người đội Tùy Tiện cũng không có hứng thú nghe hết, vẫn nên đi ngủ đủ về nhà là tốt nhất.
Bạch Thất giữ chặt tay Đường Nhược đưa cô trở về.
Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê cũng chuẩn bị đi.
Phương Cận Viễn từ xa nhìn bóng lưng Hồ Hạo Thiên nói một câu: “Trông giữ tốt vật tư của các anh.”
Hồ Hạo Thiên cũng không biết có phải nói với mình hay không, thời điểm anh quay đầu lại, Phương Cận Viễn đã ngồi xuống trong nhà ăn rồi.
Cho nên Hồ Hạo Thiên cho rằng đối phương nói cho đoàn đội đối phương nghe đấy.
Nhưng mà đội Tùy Tiện cũng không dám khinh thường hai đội nhân mã ở chỗ này, ban đêm đi ngủ không sâu.
Ngày kế tiếp, trời vừa mờ sáng.
Tất cả mọi người còn không có rời giường, chợt nghe được động tĩnh bên ngoài.
Trong mộng Đường Nhược cảm giác có đoàn người ra ngoài, cũng không để ý.
Nhưng mà… vị trí đối phương giống như không đúng.
Đường Nhược tự nhiên bừng tỉnh từ trong mộng: “Xe của chúng ta!”
Cô vừa ngồi dạy, Bạch Thất cũng lập tức mở mắt, ánh mắt phát lạnh, lập tức ôm Đường Nhược đang dựa vào vai mình ngủ đứng lên.
Hai người đứng vững về sau, Bạch Thất lập tức hướng chỗ cửa lớn chạy đi.
Tại chỗ để xe ở cửa ra vào, năm người ngày hôm qua mở cửa chiếc xe của Hồ Hạo Thiên, bò vào bên trong.
Trông thấy Bạch Thất đi ra, tốc độ nhanh đến 0.1s.
Đóng cửa một cái, lại để đồng đội dẫm chân ga.