Tận Thế Song Sủng
Chương 186 : Trái tim lạnh cắt
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Băng đao của Bạch Thất bắn ra, nhắm ngay lốp xe.
Mà kỹ thuật lái xe của đối phương cũng khá tốt, bằng không thì không đi trong đêm tối từ đống xác chết.
Cái xe uốn éo một phát, dời qua bên cạnh tránh đi, tránh né băng đao của Bạch Thất, sau đó liền xông ra ngoài.
Chiếc xe của Hồ Hạo Thiên đúng là chiếc mà Chu Minh Hiền đã hơi sửa chữa lại, xe này mã lực nhanh hơn, một cái chân ga, trực tiếp đánh bay zombie ra xa 50m.
Lưu Binh ở đó giơ chân: “Móa, ngày hôm qua cứu bọn hắn, hôm nay xe bị doạt rồi!”
Vệ sĩ Hà không hổ là vệ sĩ tinh anh, thấy băng đao của Bạch Thất không trúng, chạy đến trên đường, móc súng trường nhắm bắn lốp xe “bang bang” vài tiếng.
Cái xe kia né được mấy phát, bởi vì trốn súng mà tốc độ thả chậm không có né tránh được băng đao của Bạch Thất một lần nữa vút qua.
Một tiếng “Xì…”, tiếng nổ.
Lốp xe nổ, toàn bộ xe đâm vào vòng bảo hộ, tiến vào bồn hoa.
“Xe của tôi!” Hồ Hạo Thiên nhìn thấy hình ảnh này, đau long mười phần.
Xe này phối trí đỉnh cấp, liền lốp xe cũng là tốt nhất.
Trước tận thế, một cái bánh xe cũng có thể so được với một chiếc xe giá cả bình thường rồi.
Mới sáng sớm đã trình diễn một màn như vậy, đem đám người trong nhà ăn cũng dẫn đi ra.
Người trước nói đối phương là đồ vô sỉ thấy hình ảnh đám người kia ăn trộm bị bắt được, rất cao hứng: “Đám người này thật đúng là chó không đổi được đớp cứt.”
Bọn người Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất một đường giải quyết zombie bên cạnh, một đường hướng cái xe kia đi tới.
Cho dù xã hội hôm nay lạnh lùng, nhân tâm ngăn cách.
Nhưng lấy oán trả ơn như vậy là sao?
Mọi người trong tận thế sống không dễ dàng, nhưng cũng không thể dễ dàng cướp bóc vật tư của mình.
Từ từ nói không được sao?!
Anh cũng thật sự không muốn nghe những lời này.
Lúc trước mấy nhà khoa học ở động tiêu tiền sau đó là Hạ Kiệt khóc sướt mướt.
Vì sống mà không từ thủ đoạn thì anh không có ý kiến.
Anh cũng là người phàm, anh cũng không phải là mặt trời sáng miễn phí cho mọi người.
“Được rồi, chú đừng nói nữa, ai không vất vả sống, coi đây là cớ tiến đến hành vi trộm cướp càng thêm vô sỉ.” Hồ Hạo Thiên phất phất tay, lại để cho Chu Minh Hiền tới đổi lốp.
Anh Kỳ tiến lên hai bước, duỗi tay hướng về phía Hồ Hạo Thiên: “Thưa ngài, chúng tôi biết rõ sai lầm của mình, tấm thẻ này có thể cho mọi người làm tiền mua xe trước được chứ?”
Đây là một tấm thẻ tích điểm tích lũy của căn cứ.
Có thể lấy ra tấm thẻ như vậy…
Hồ Hạo Thiên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh yêu cầu đổi thì đổi chắc.”
“Các anh…”
“Tại sao các anh thấy chết mà không cứu…”
Bạch Thất cũng không nói gì, giúp đỡ Chu Minh Hiền đổi lốp.
Anh Kỳ nhịn không được lại nói: “Hiện tại thế đạo khó khan, mọi người đối đãi như vậy với đồng loại, còn có nhân tính hay không…”
Đột nhiên, Hồ Hạo Thiên cực nhanh lấy ra một cây súng nhắm vào đầu anh Kỳ: “Mày có biết hay không cái loại bại hoại như mày tồn tại trong xã hội đối với nhân loại có nguy hại gì?” Anh một tay mở chốt an toàn, “Chúng mày lừa gạt không quan trọng, quan trọng là chúng mày để cho người với người với nhau học được không tin tưởng!”
Không tin tưởng loài người có chân thiện mỹ, không tin tưởng cái thế giới này tốt đẹp.
Vì vậy, nhân loại ác mộng tận thế có thể từ nay về sau liền bắt đầu.
Hồ Hạo Thiên sở dĩ cảm thấy tức giận khổ sở, không phải là vì đối phương lừa gạt mình, mà anh bởi vì việc này có khả năng lại không dễ dàng tin tưởng đi trợ giúp người khác.
Đừng nói cố ý đi trợ giúp, có khả năng liền thuận tay trợ giúp cũng sẽ không.