Tận Thế Song Sủng
Chương 190 : Có hậu đài có thể tùy hứng
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Tiểu Dũng không có quay đầu, tiếp tục đi nhanh về phía trước: “Là phía trước, phía trước có văn phòng quân đội.”
Hồ Hạo Thiên nhìn công trình kiến trúc phía trước, xem chừng tối đa 500 m đi đến cái văn phòng kia rồi.
Anh nhìn Lưu Binh bên cạnh nước mắt còn không có thu hồi, trong miệng im ắng nói xong ‘Trở về bồi bổ cho cậu’, trong tay lại hung hăng nhéo eo của hắn: “Có nghe hay không, 500 m phía trước nữa là đến!”
Lưu Binh: “...”
Cậu lần này nghe rõ, ý tứ là lại đi 500 m nữa thì cậu không có cơ hội.
Nhưng là nói tới nói lui, vì sao làm chiêu cũ này?!
Chẳng lẽ cứ như vậy vững tin mình không làm gì?!
Bồi thường, đợi chút nữa bồi bổ thân thể còn chưa đủ, tuyệt đối yêu cầu bồi thường!
Cảm giác tay Hồ Hạo Thiên lại sờ eo của mình, Lưu Binh cắn răng một cái, chân nhún một bước, quát to một tiếng: “Tôi thật sự nhịn không được!” Sau đó xông lên trước chạy mất!
Đứa trẻ không may gặp được đội trưởng vô lương đành phải nhận mệnh, chết đi coi như xong, không chết được thì cố mà chịu!
Tinh thần Lưu Binh anh dũng như vậy vì người có ba gấp mà khom lưng, dọa đến sĩ binh Tiểu Dũng: “...”
Hồ Hạo Thiên khen trong lòng: vậy mới tốt chứ!
Tiểu Dũng chỉ vào Lưu Binh, nói: “Tôi, tôi còn không có nói cho cậu ta biết vị trí ở nơi nào mà.”
Hồ Hạo Thiên bình tĩnh cười: “Không có chuyện gì, gặp được loại chuyện này người trong cuộc con mắt đều phát sáng đến gấp 10 lần, cậu ra sẽ tìm được đấy, chúng ta mặc kệ nó, ở chỗ này chờ cậu ta trở về là được.”
Tiểu Dũng nghĩ nghĩ lúc mình có ba gấp, cũng xác thực sẽ rất nhanh chóng tìm được toilet gần đây.
Cho nên cũng không có hoài nghi nhiều.
Hồ Hạo Thiên thói quen làm giám đốc công ty thị trường rồi, tại tình huống điều kiện bất lợi với mình thì chuyện gì đều ưa thích cân nhắc chu đáo.
Anh móc ra một hộp thuốc lá: “Làm một điếu.”
Trong lúc gác có thể quang minh chính đại đi ra trộm cái lười rút điếu thuốc vốn là chuyện cầu cũng không được, Tiểu Dũng không có cự tuyệt, cười rút ra một điếu thuốc.
Thấy Hồ Hạo Thiên tự châm lửa cho hắn thì thụ sủng nhược kinh nói: “Để tôi để tôi, tôi tự mình làm.” Người đối diện thế nhưng là người ngay cả trưởng quan của mình đều muốn gọi một câu đội trưởng Hồ, chính mình một binh sĩ không có dị năng nho nhỏ ở đâu đắc tội được đây này.
“Các cậu như vậy mỗi ngày muốn gác bao lâu?”
“Ba giờ.”
Thời gian của Lưu Binh hiện tại đang gấp nên không có rảnh kéo dài như vậy, nói thẳng: “Anh thấy cái người đang chạy phía trước sao?”
“Ừm.”
“Làm phiền nhóm các anh giúp tôi giữ chân anh ta, để đợi chút nữa trở về tất có cảm tạ ah!” Nói xong, bỏ lại hai bao thuốc lá lại chạy mất.
Phương Cận Viễn: “...”
Đoàn của bọn họ thật đúng là mỗi người đều dứt khoát lưu loát như vậy.
Đồng đội bên cạnh nhìn thân ảnh Lưu Binh đi xa hỏi đội trưởng nhà mình: “Đội trưởng, chúng ta phải giúp đỡ cậu ta sao?”
Phương Cận Viễn không hề nghĩ ngợi: “Phải giúp đỡ, không thấy tiền đặt cọc đối phương đều cho sao?”
Nói sau, còn thiếu nợ bọn họ một cái nhân tình đây này.
Phương Cận Viễn khi đó lấy một bao vật tư trao đổi thẻ căn cứ với bọn họ, vốn tưởng rằng bao đồ đạc này cùng giá thị trường ở thành phố A cũng không xê xích gì nhiều.
Nào biết đâu rằng, đến nơi này mới phát hiện thẻ mời căn cứ thành phố A rất quý.
Tại cửa ra vào có rất nhiều người đầu cơ trục lợi.
Còn thẻ mời chia làm nhất đẳng, nhị đẳng tam đẳng.
Phương Cận Viễn nghĩ cái thẻ mời căn cứ này không đáng giá, đã qua cửa sau đó, lại ngoài ý muốn phát hiện, thẻ của đội Tùy Tiện dùng tốt như vậy.
Thủ môn trông thấy thẻ này, không chỉ vật tư giao ít hơn người khác mà thủ tục cũng so người khác giản tiện rất nhiều.
Bởi như vậy, sao Phương Cận Viễn còn không nhìn ra hậu trường đội Tùy Tiện cường đại.
Hôm nay có sự tình có thể đáp lên quan hệ cùng bọn họ, như thế nào sẽ buông tha cho.
Giữ chân một sĩ binh thì với bọn họ mà nói, phương pháp tốt nhất không phải là ẩu đả, không phải là hỏi đường sao.
Phương Viễn lập tức phái trong đội dị năng giả tốc độ trong đội đuổi theo người binh lính kia...
Lưu Binh nói cho họ biết việc cần làm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa biệt thự 46.
Chỗ ở của đại tướng đều có binh sĩ trông coi.
Trông thấy Lưu Binh, nâng súng lên nói: “Người không có phận sự không thể tiến vào!”