Tận Thế Song Sủng
Chương 229 : Cùng lắm cũng chỉ có như thế này thôi
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, ngây người trong chốc lát.
Bọn họ có lẽ đã gặp không ít sinh tử, cũng chưa hoàn toàn bị tận thế khốc liệt ăn mòn đi đạo đức con người.
Dĩ nhiên còn cảm giác đồng đội ‘ bầu bí thương nhau’.
Nhưng là thời gian hôm nay cũng chỉ cho phép bọn hắn mặc niệm trong một giây, liền hai giây đều không cho phép.
Nếu vì động đội này chậm trễ nhiều hơn một giây, có lẽ sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
Đường phố trống trải, một lần dừng lại là mười lần nguy hiểm, ở bên ngoài, ngoại trừ bản thân mình ra thì thật không có người nào có thể bảo đảm an toàn của mình.
Ở trong thời đại tận thế này, mạng người chính là thứ không đáng giá nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
“Mau qua bên kia!” Trong lúc đánh nhau, thanh âm Vệ Lam vang lên, có chút vỡ vụn.
Tất cả mọi người đi theo phía sau anh đều không dừng lại, vừa đánh vừa di chuyển theo hướng Vệ Lam chỉ.
Nơi bọn họ chọn lại chính là cửa hàng sơn bên cạnh siêu thị nội thất.
Kết cấu của cửa hàng sơn cũng không giống với kết cấu của siêu thị nội thất, nơi này không phải là một cửa hàng thống nhất, mà là đem mặt tiền cửa hàng phân chia thành nhiều chỗ ra cho những người khác thuê.
Bởi vậy, cửa ra vào cũng không phải là cửa bình thường.
Vệ Lam đem theo mọi người đứng ở trước một căn nhà hai gian, một trảo vung ra, đem cửa cuốn ở phía sau bọn họ kéo tới, liền trực tiếp tháo cái cửa kia xuống.
Ánh nắng tươi sáng vừa xuyên đến đáy, nhìn kỹ một chút, xác định bên trong không có Zombie, Vệ Lam mới vung tay lên, nói: “Đi vào.”
Những người đứng phía sau chen chúc mà vào.
Phía sau, Zombie đang lần lượt lảo đảo lảo đảo từng bước đi tới phía này
Bên trong.
Thùng sơn bày đầy hai bên vách tường.
“Nơi này chật chội, đem mấy thùng sơn này vứt ra ngoài một ít đi.”
Chuyện này... thật sự là rất quỷ dị.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi...” Hắn mặc dù trăm mối nghĩ ngờ không có cách giải nhưng cũng phải xin lỗi mọi người trước đã, “Đất chỗ này hơi trơn...”
Hắn muốn tìm bằng chứng chứng minh mặt đất trơn trượt, chỉ tay xuống, lại thấy nơi ban nãy mình giẫm xuống toàn là sơn.
Sơn bao trùm một mảnh, không nhìn ra được trước đó trên mặt đất là nước...
Tô Vũ Vi lạnh lùng xem, khóe miệng cong lên cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn một lượt.
Ai biết được, trừ nước từ dị năng của cô ra, những người khác cũng có động tay chân hay không?
Nhìn cô gái bên cạnh cũng một thân ‘sạch sẽ’, còn có hai cô gái khác cũng đang cố gắng nhịn cười.
Rất tiếc...tất cả bọn họ lại không phải là dị năng giả hệ nước.
Tô Vũ Vi mỉm cười, nhân dịp này tiến lên hai bước, rút khăn tay bản thân luôn mang theo ra, làm ướt rồi đưa cho Vệ Lam: “Vệ thiếu úy, trán anh có một chút sơn sắp chảy vào mắt rồi, sơn làm cay mắt sẽ không đánh Zombie tốt được, trước cầm lấy lau trán đi a.”
Hiện này gỗ giấy là tài nguyên không thể tái tạo được mà khăn tay cũng thế, cô gái thích sạch sẽ toàn mang khăn tay bên người.
Xem tình huống bây giờ, có một cô gái đưa khăn tay ra, còn có thể nói gì.
Vệ Lam nói ‘ cảm ơn’, nhanh chóng cầm lấy khăn tay lau qua một chút, lại nói: “Mấy người đang làm cái gì đó! Người nào bị dính sơn thì lau lau qua một chút, không được phân tâm, mau mau phóng dị năng ra đánh Zombie.”
Hai cô gái đang cố gắng nhịn cười ban nãy cũng muốn đưa khăn tay ra, nhìn tình cảnh này lộ ra biểu cảm tiếc nuối, cắn răng, vẫn lùi về phía sau.
Bị người ta cướp mất cơ hội tốt, nếu nói đến nguyên nhân, ngoại trừ nói cô gái kia là người có tâm kế ra thì còn có thể nói được cái gì.
Người không có kiên nhẫn, vĩnh viễn không thể sinh tồn ở tận thế lâu dài được.
Các cô tất cả đều hiểu rõ, đắc ý trong chốc lát không là gì cả, ai có thể cười đến cuối cùng, kẻ đó mới là người chiến thắng.
Sau một khúc nhạc đệm, mọi người lại trở về công việc bình thường, tiếp tục đánh Zombie
Lần này, người phụ nữ đứng cạnh Vệ Lam đương nhiên chuyển thành Tô Vũ Vi.
Lần này, là cô đường đường chính chính đứng cạnh Vệ Lam.
Về sau, cô cũng sẽ đường đường chính chính đứng đấy!