Tận Thế Song Sủng

Chương 230 : Trở lại căn cứ

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Siêu thị nội thất.



Mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất sau vách tường, Bạch Thất xoay người lại, nói: “Chúng ta cũng nên quay lại làm việc của mình thôi.”



“Được.”



“Đúng, chính mình làm việc mới có tiền, trông chờ vào người khác là không được đâu.”



Đã thấy qua nhiều cảnh sinh tử, mọi người đối với cái chết của dị năng giả hệ hỏa bị gặm kia cũng thấy dễ chịu hơn một ch



Đoàn đội Thiên Nhai một đường từ thành phố H chạy trốn tới thành phố A, trong khoảng thời gian đó đã chết mất mấy người anh em, khó chịu cũng khó chịu qua rồi, nhìn thấy dị năng giả hệ Hỏa sống chết tại đó, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, muốn trách thì phải trách động tác của hắn quá chậm, không theo kịp tiết tấu của đội ngũ mình, cho dù lần này có thể tránh thoát, về sau nếu không chịu chăm chỉ luyện tập thật tốt, lần tiếp theo người chết cũng có thể lại là hắn.



Bạch Thất bắn ra một cái băng đao, phá tường đất Hồ Hạo Thiên dựng lên lúc trưa ra một lỗ hổng lớn.



Cửa sổ mở ra, lại để cho Lưu Binh xuống dưới lầu dạo qua một vòng, rất nhanh một lớp Zombie ở bên ngoài lại tràn vào.



Có tới hai đoàn đội tới chỗ này đánh Zombie, số lượng buổi chiều so với buổi sáng có sự giảm sút rõ rệt.



Buổi sáng, Lưu Binh có thể một lần dụ dỗ khoảng 25 con Zombie, nhưng bây giờ chạy đi chạy lại hai vòng, số lượng Zombie cao thấp cũng chỉ có 20.



Bởi vậy, ý chí chiến đấu của mọi người cũng giảm xuống mười mấy điểm, hiệu suất cũng không còn nhanh như buổi sáng rồi.



Phan Hiểu Huyên đứng bên cạnh Đường Nhược cũng có thể cậu một câu tôi một câu tâm sự.



Thiếu nữ tám chuyện, đương nhiên là về mấy chủ đề vớ vẩn, lặt vặt.



Từng phút từng giây thời gian, nửa tiếng một tiếng đồng hồ rồi cũng trôi qua.



Mắt thấy sắp tới ba giờ chiều, Hồ Hạo Thiên nhìn bên ngoài chỉ còn mấy con Zombie lắc lư đến, vì vậy quay sang nói với đồng đội: “Đánh xong nốt lớp này, chúng ta tập hợp lại, lấy một ít bàn ghế và đồ dùng cần thiết trong siêu thị rồi trở lại căn cứ!”



“Được a, tôi nhìn trúng cái giá sách phong cách Anh từ lâu rồi, vừa vặn đem về để ở phòng tôi!”



“Anh Dư, già như vậy rồi còn muốn coi mình trở thành một phần tử trí thức, có bệnh không đó?”



“Không phải, Hồ đội, có lẽ anh nên nói với anh Dư là ‘ già rồi mà còn muốn giả bộ trẻ trung lịch sự, có bệnh không đó?’”
“Có nhiều tiền như vậy sao?”



“Nghe nói cái mặt tiền cửa hàng kia cũng không phải là họ thuê của căn cứ mà là trực tiếp mua lại đấy!”



“Bà mẹ nó, một đám thổ hào( có nhiều đất đai, ý nói giàu có) a.”



“Khẳng định thực lực không tầm thường, nếu không thì làm sao có thể tới nơi này đánh Zombie.”



Ngay sau đó, liền có người nhỏ giọng nói với đồng đội, nếu như có thể đi kết giao với một đám người như vậy thì thật tốt biết bao.



Tô Vũ Vi cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, thấy mọi người ở bên tai mình nói liên miên không dứt, lại không có ý muốn trở về vào lúc này.



Những người khác đều nhìn Hồ Hạo Thiên, nhưng Tô Vũ Vi lại chỉ nhìn Đường Nhược.



Người con gái một thân quần áo xa xỉ sạch sẽ ngồi ở bên cạnh Bạch Thất, vì vị trí này, trước kia cô nghĩ nhiều tới mức có thể giữa đêm bừng tỉnh từ trong giấc mộng.



Nhưng mà, người đàn ông này ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mình lấy một cái.



Nếu không thì, mình cần gì ở chỗ này hao hết tâm tư?



Bây giờ đã có được một mục tiêu tốt, cô không thể lại để mất, có thể ở chỗ này lâu thêm một khắc thì ấn tượng của mình ở trong lòng đối phương lại nhiều thêm một khắc.



Bên kia, trong xe, Phan Hiểu Huyên vì muốn nói chuyện với Đường Nhược nên đã chọn ngồi cạnh cô, mặc dù xe của bọn họ đang di chuyển cách xa chỗ ban nãy đánh Zombie, nhưng Phan Hiều Huyên vẫn có thể thấy rõ, vào lúc Tô Vũ Vi nhìn thấy nhóm người mình, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.



“Ôi chao, thật nhiều người bên kia đều biến thành bảng màu rồi, mà tại sao bạn học Tô lại không bị gì nhỉ?” Sau khi xe đi được một đoạn, Phan Hiểu Huyên vẫn còn trèo lên trên ghế ngồi, nhoài người ra bên ngoài xem xét tình hình.



“Tớ cũng không rõ lắm.” trong lòng Đường Nhược cũng rất thắc mắc, nhìn một chút vẫn nghĩ không ra tiền căn hậu quả: “Bọn họ ở bên kia chắc có lẽ sẽ không vừa đánh Zombie vừa bôi màu lên người mình đâu, mùi formaldehyd không có khả năng khiến Zombie tránh xa bọn họ a.”



Phan Hiểu Huyên suy nghĩ một chút, vỗ thành ghế, nói ra: “Hắc, tớ nghĩ tới cái này, tớ hiểu rồi, trước kia mấy cái loại chiêu trò bẩn hại người này ở trường học tớ cũng biết một chút a.” Cô phấn khởi bừng bừng giải thích cho Đường Nhược, “Nhất định là các cô gái kia cùng nhau tranh giành một người đàn ông, sau đó bị thùng sơn đập vào rồi, những người khả nghi, chỉ có thể là những cô gái không bị dính sơn lên tóc và quần áo.”



“Tại sao lại là những cô gái không bị dính sơn lên người.”



“Cậu nghĩ thử đi, có cô gái nào nguyện ý ở trước mặt người đàn ông trong lòng mình lộ ra bộ dáng chật vật này, phụ nữ có rất nhiều mánh khóe, mà muốn đánh bại được đối thủ thì vẫn phải dựa vào vẻ bề ngoài đấy.”