Tận Thế Song Sủng
Chương 25 : Sinh viên đại học D
Ngày đăng: 12:17 30/04/20
Edit: Nếp
Beta: Sakura
Bạch Thất nhìn thấy bọn họ, chậm rãi cắt đứt lời nói: “Trên tầng này không có zombie, chúng tôi còn muốn ngủ, xin đừng quấy rầy nữa, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi.”
Hứa Bân Minh nhíu mày khi thấy Bạch Thất dường như không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, hắn cũng nén đè lại chút không vui ở trong lòng, nói ngắn gọn: “Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, nhưng mà gian phòng này của mấy người, chúng tôi nhất định sẽ không đi vào quấy rầy.” Vừa nói vừa chào hỏi một chút rồi mang theo hai người dị năng hệ Hỏa khác đi xuống tầng.
Bạch Thất thấy bọn họ đi xuống tầng, cũng mang Đường Nhược trở về phòng, đóng cửa.
Dưới tầng một đám người, mặc dù Đường Nhược có thể cảm giác được chuyện bên ngoài, hai người cũng không thể không dọn dẹp chăn màn, ai biết bọn họ có thể đột nhiên xông tới hay không. Đối mặt với việc không biết tình huống tiếp theo ra sao, hai người cũng đã học được cẩn thận hơn.
Không có giường ngủ, Bạch Thất để cho Đường Nhược tựa vào vai mình nghỉ ngơi. Đường Nhược cũng không khách khí, trực tiếp tựa vào vai Bạch Thất, sau đó lấy ra một cái chăn che ở trên người hai người, bởi vì ban đêm ở tận thế quả thật rất lạnh.
“Anh định không ngủ sao?” Đường Nhược hỏi anh.
Cửa thả hai con chó điện tử, chỉ cần có người phá cửa đi vào, bọn họ thực sự có thể lập tức phát hiện.
Bạch Thất sờ tóc của cô: “Em ngủ trước đi.” Dù sao bị một đám người quấy rầy, anh cũng không buồn ngủ, hơn nữa, nếu sau khi ngủ lại mơ thấy chuyện kia thì thà không ngủ còn hơn!
Lầu dưới rõ ràng có người bị zombie đả thương, người bị lây bệnh, virus sẽ ẩn núp ở trong cơ thể hắn, khoảng sau ba ngày mới có thể biến dị thành zombie, đến lúc đó, nơi này cũng thật sự không còn tính là nơi an toàn.
Sau tận thế, nhất là thời kì ban đầu, nơi nào rộng rãi, nơi đó có người chiếm.
Muốn tìm nơi chỉ dành cho hai người thật sự khó.
Kiếp trước thật ra Bạch Thất cũng đi khắp các căn cứ thành phố, cùng người ta lập nhóm tìm đồ, sau đó những thứ không hữu dụng thì mang về các căn cứ đổi lấy thứ mình cần, loại nghề nghiệp này, ở trong tận thế gọi là thợ săn.
Đường Nhược: 囧.
Ánh mắt này cảm giác này, sao giống như đi trên thảm đỏ ở trên màn ảnh vậy.
Cô vốn cho rằng cái cầu thang thông với phòng làm việc này nằm trong góc nên rất khuất.
Hiện tại vì cái gì cứ ‘quang minh chính đại’ như vậy.
Hứa Bân Minh đang muốn đứng lên giới thiệu một chút, đã nghe thấy một nữ sinh ngạc nhiên cao hứng kêu lên: “Bạch Ngạn!”
Mọi người quay đầu lại nhìn nữ sinh kia, rất nhanh, có học sinh nghe được hai chữ ‘Bạch Ngạn’, ánh mắt nhìn Bạch Thất bắt đầu nóng bỏng.
Nơi này cũng không phải là toàn bộ đều là sinh viên đại học S, còn có sinh viên đại học D, bởi vì hai trường học gần nhau, nên lúc trước hiệu trưởng mới tập trung người có thể tìm được ở hai trường học vào một chỗ.
Mà hai chữ ‘Bạch Ngạn’ này ở đại học D mà nói, không chỉ đại diện cho một cái tên, mà còn đại biểu cho một loại vinh quang.
Người này nghe nói là học sinh trao đổi, ở nước ngoài hai năm thì về nước, sau đại diện trường học tham gia một giải đấu chương trình máy tính cấp quốc gia, kết quả người này dễ dàng cầm giải nhất, còn chưa tốt nghiệp đã được một công ty trong nước mà người ta sứt đầu mẻ trán cũng không vào được mời vào làm việc. Chỉ là, nghe nói Bạch Ngạn còn vô cùng ghét bỏ từ chối công ty đó, nguyên nhân là trong nhà người ta có đầy tiền, có thể để người ta trực tiếp mở công ty chơi một phen.
Người này vừa có năng lực lại có bề ngoài phú nhị đại, có một khoảng thời gian, là chủ đề tám chuyện say sưa trong miệng sinh viên đại học D.
Nhưng bất kể như thế nào, Bạch Ngạn cũng xác xác thật thật để cho đại học D rực sáng một phen, để đại học D lớn mạnh hoàn toàn xứng đáng trở thành trường kỹ thuật số 1 Hoa quốc.
Một tiếng ‘Bạch Ngạn’ này khiến không ít người ngừng lại động tác trong tay, đứng lên nhìn Bạch Thất.
Nữ sinh kia lại càng hưng phấn, cứ thế tiến lên, muốn kéo Bạch Thất, sau khi bị Bạch Thất né tránh, cô ta còn chưa phát hiện ra, vẫn hưng phấn như cũ, nói: “Thật tốt quá, không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây.”