Tận Thế Song Sủng

Chương 26 : Vị hôn thê

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Bạch Thất tìm tòi trong trí nhớ một lần, thật sự không nhớ rõ nhân vật này, đành phải nhíu mày nhìn Đường Nhược ở bên cạnh.



Đường Nhược: “…”



Đường Nhược nhìn về phía anh, ánh mắt kia ẩn chứa tin tức, lại để cho Bạch Thất đọc hiểu.



Bên trong viết rất rõ ràng: đừng đùa, người đến anh còn không biết, em càng không có khả năng quen biết, cho đến bây giờ, ở nơi này em chỉ quen mỗi anh!



Phát hiện này khiến Bạch Thất không tự chủ được, cười lên.



Khóe miệng Bạch Thất mang theo nụ cười, đuôi mắt lộ ra cẩn thận và dịu dàng động lòng người.



Nhưng mà, đối tượng lại không phải là mình.



Nữ sinh kia nhìn thoáng qua, miệng hạ xuống. Lại nhớ lại, rất nhiều người đều nói Bạch Ngạn có chứng mù mặt, nên lại lần nữa nhắc tên của mình: “Mình là Tô Vũ Vy đó, cậu không nhớ sao, chúng ta là bạn học cấp ba, hiện giờ cùng đại học, còn chung một khoa.” Thấy dáng vẻ không nhớ ra được của anh, có chút thất vọng đổi đề tài, “Thầy Trương cũng ở bên kia, cậu cũng đi qua chào hỏi thầy đi chứ, bọn mình cũng không nghĩ tới có thể gặp cậu ở nơi này, thầy nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui.”



Nói đến thầy Trương, ngược lại lần này Bạch Thất có đôi chút ấn tượng về nhân vật này, đây là thầy giáo chủ nhiệm lớp anh, nếu tận thế không xuất hiện, có lẽ sẽ còn là thầy hướng dẫn thạc sĩ cho anh nữa.



Đương nhiên Bạch Thất để Tô Vũ Vy dẫn đường đi gặp thầy Trương một chút.



Thầy Trương hơn 40 tuổi, vốn cũng là người trung niên ôn hòa, chẳng qua do nguyên nhân mấy ngày qua sống không tốt, tinh thần có chút không tốt.



Thầy Trương dù không dạy được nhiều tiết, nhưng dù sao cũng là trông thấy học sinh đắc ý nhất từ trước tới nay của mình, hai mắt cũng sáng rực lên: “Nghỉ hè còn nói chờ con về làm đề tài, nào biết rằng nghỉ hè còn chưa qua, tận thế đã tới.”
Trong đó có một người có dị năng tốc độ, sau khi thấy một người đàn ông trung niên chấp thuận, nhanh chóng cầm lấy vải đỏ trắng đi ra ngoài.



Người đàn ông trung niên này chính là hiệu trưởng trường đại học D.



Mọi người đều biết hắn là đi ra ngoài hỏi thăm, vô cùng thấp thỏm cùng đợi kết quả.



Thầy Trương cũng không còn tâm tư nói chuyện phiếm với Bạch Thất. Thứ nhất, dù Bạch Thất là học sinh đắc ý của ông, nhưng ông cũng không dạy hắn được mấy tiết. Học sinh này vừa vào trường đã đi du học, du học về chưa được bao lâu thì tận thế. Thứ hai, hiện tại đừng nói thảo luận học thuật, ngay tại lúc này có người nói thẳng muốn trao tặng ông vinh dự XX, ông cũng không hứng thú.



Trong tận thế, nghĩ đến đầu tiên toàn bộ là sống sót bằng cách nào.



Vốn dĩ Bạch Thất cũng chỉ là căn cứ đạo lý tôn sư trọng đạo mà tiếp chuyện, thấy thầy Trương không tán gẫu nữa, lập tức mang theo Đường Nhược đến cửa hông bên kia. Bên kia có hiệu trưởng trường đại học D, nên Bạch Thất đi qua chào hỏi nói: “Hiệu trưởng Hà.”



Hiệu trưởng Hà nhìn thấy Bạch Thất cũng vô cùng cao hứng, đồng thời nhìn thấy Đường Nhược cũng hỏi một câu ai vậy.



Bạch Thất thuận miệng giới thiệu lại một lần, đây là hôn thê của con.



Hai người cũng không hàn huyên nhiều, Bạch Thất đi thẳng vào vấn đề, trình bày mục đích mình đến tìm ông.



Căn cứ vào quan hệ với trường học, Bạch Thất nguyện ý tặng cho trường học cũ hai túi vật phẩm trên người, để bày tỏ ơn bồi dưỡng của mình với trường học cũ.



Cho dù anh không dùng cái này làm cái cớ, cũng sẽ có người dùng cái này làm cái cớ, bảo anh để vật phẩm lại. Dù sao vừa rồi Bạch Thất dạo qua một vòng, quả thật không nhìn thấy đám người kia mang được bao nhiêu đồ ăn, chỉ sợ bọn họ cũng là từ đại học D đi tới đây.