Tận Thế Song Sủng
Chương 254 : Kéo chân sau ông đây
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Bên này tiếng hô hào nữ thần vang động đất trời, bên kia La Tự Cường cũng đã tới đại viện quân đội.
Lúc này Phan Đại Vĩ đang hút thuốc bên trong, đang tiến hành dạy dỗ ‘Đời người khổ đoản, phải vui chơi tận hưởng lạc thú trước mắt‘ với hai binh sĩ đang trực bên cạnh
Nhìn thấy La Tự Cường đến, ông kinh ngạc đứng dậy nói: “Sao vậy Tiểu La, sao ngồi trên xe mà mặt mũi lại đổ mồ hôi liên tục vậy, thận hư rồi à?”
La Tự Cường nhanh chóng nhảy xuống xe, liền giải thích với Phan Đại Vĩ một phen, ngay cả tiếng chửi ‘mẹ kiếp’ cũng không kịp, chỉ có thể lôi kéo ông đi vào: “Nhanh, nhanh, cửa Nam đã xảy ra chuyện lớn!”
” Xảy ra chuyện lớn gì?”
” Tới đây tới đây, trước tiên mang tôi đi tìm Hồ đội cùng Tiểu Bạch rồi nói.”
Phan Đại Vĩ và La Tự Cường vừa chạy vừa nói.
Bên cạnh, hai binh sĩ gác cửa nhìn thấy bọn họ tự mình chạy vào, dở khóc dở cười.
Được rồi, đời người khổ đoản, bọn họ sẽ không so đo với hai người không mời mà tới.
Cách quãng, trong lúc cấp tốc chạy, La Tự Cường cũng nói qua một lần nội dung từ đầu đến cuối.
Phan Đại Vĩ ở trong đại viện ngồi nói chuyện phiếm lâu như vậy, nghe được loa phát thanh, nghe được còi báo động, lại không nghĩ tới cửa Nam sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hai người đều không dám chậm trễ, trực tiếp xông vào phòng họp.
Binh sĩ canh gác bên ngoài biệt thự số 18 đã tỉnh ngủ, trước đó để cho Hồ Hạo Thiên, Bạch Thất xông vào là do bọn họ không có cách nào, năng lực không bằng người ta, giờ sao lại cho phép Phan Đại Vĩ và La Tự Cường cũng xông vào được?
” Người trẻ tuổi, chuyện hệ trọng liên quan đến sinh tử của trụ sở, anh cũng không thể ngăn chúng tôi…” La Tự Cường và Phan Đại Vĩ ở bên ngoài tỏ ra hết sức khí thế.
Binh sĩ canh gác bị huyên náo, không còn cách nào, phải đi vào trình báo.
Mà trong phòng họp sau khi mấy vị đại lão đi, nội dung của hội nghị này đương nhiên là không tiếp tục được nữa.
Sau khi Nguyên Khoản Khoản nhìn thấy mấy người kia đi, cũng xách túi đến định rời khỏi nơi này.
“Con muốn đi đâu?”
Vẫn chưa đi được mấy bước, Nguyên chủ tịch đã nhìn ra ý đồ của cô, giọng nói như từ sau lưng cô vang lên.
” Cha”. Nguyên Khoản Khoản quay đầu, nhe răng cười một tiếng, miệng ngọt ngào nói: “Con chỉ là ra đường số hai đi dạo một chút mà thôi.”
” Đi dạo đường số hai một chút có cần mang theo ba cái đường đao, cùng một cái túi du lịch lớn?” Nguyên chủ tịch mở hội nghị một ngày, cũng rất mệt mỏi, ông đỡ đầu đứng lên, ngoắc tay với cô, ý bảo nơi này không phải là nơi nói chuyện.
Nguyên Khoản Khoản cũng biết ý nhanh nhẹn gật đầu, bĩu môi theo sau, hai cha con đến phòng trà.
Nguyên chủ tịch tự rót cho mình một ly cà phê, giữ giọng nói khiêm tốn nói: “Khoàn Khoản, hôm qua cha đã đã nói với con, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, một cô gái như con, không có đoàn đội không có vệ sĩ, chỉ có một mình, con muốn đi đâu? Vệ Lam trước đó từng có nhóm riêng đi đánh Zoombie bên ngoài, cha cũng đã nói, nếu con bằng lòng thì có thể cùng hắn cùng đi ra ngoài, như vậy cha cũng có thể yên tâm một ít.”
Nguyên Khoản Khoản cũng nói thật: “Cha, con không thích Vệ Lam, con đã nói với cha rất rõ ràng rồi.”
Nguyên chủ tịch nói:: “Không thích cũng không sao, cho nên cha mới muốn cho con cùng hắn ra ngoài, vì hắn có kinh nghiệm ở bên ngoài, cũng có kinh nghiệm đánh với Zoombie, con đi theo hắn ít nhiều có thể học được một chút kinh nghiệm, để cho con trưởng thành hơn.”
Mỗi cha mẹ chỉ cần là giáo dục con gái của mình, đều thao thao bất tuyệt, ngay cả thân là người lãnh đạo tối cao của nước Hoa – Nguyên chủ tịch cũng không ngoại lệ.
Đối với vẻ mặt cằn nhằn của cha mình, Nguyên Khoản Khoản không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Biết ạ, biết ạ…” Nói xong, lại nghĩ đến cái gì đó, lại gần hai bước, chậm rãi cười cười: “Đúng rồi cha, cái người trẻ tuổi giữa đường đánh nhau cùng chúng ta ở trên đường, lại xông vào phòng họp là ai?”
Nguyên chủ tịch cầm ly cà phê, nhìn chăm chú tỉ mỉ con gái của mình, trên gương mặt của con gái ông hồng phấn xinh đẹp, bình thường là đứa tùy ý kiêu căng vô cùng, giờ phút này ngược lại lại có một chút dáng vẻ của cô gái nhỏ.
Cho đến khi Nguyên Khoản Khoản đã bị nhìn chằm chằm đến xấu hổ, Nguyên chủ tịch mới chần chừ, hứng thú từ từ nói: “Người trẻ tuổi nào?”