Tận Thế Song Sủng

Chương 282 : Đấu với chủ nhà

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Lời nói phóng khoáng như vậy thật sự đã dọa cho Phan Hiểu Huyên nhảy dựng: “Nếu như đêm nay chúng ta nằm chung, không phải ngày mai mình sẽ bị tiểu Bạch ném ra ngoài tường cho Zombie ăn rồi hả?”



“Tuyệt đối sẽ không.” Đường Nhược nghiêm túc mà nói.



Phan Hiểu Huyên yếu ớt nói: “Thôi được rồi, mình cũng thật sự là không có hứng thú với bách hợp, mình vẫn ưa thích các tiểu thịt tươi đẹp trai khả ái hơn...”



Vui đùa một lúc, trở lại chuyện chính, dĩ nhiên nói tới vấn đề về bữa tiệc tối nay.



Đường Nhược biết rõ những điều Phan Hiểu Huyên nói là rất đúng, rất có đạo lý đấy.



Buổi tối nếu như các cô đi tham gia tiệc đêm, khả năng đụng phải Nguyên Khoản Khoản là rất lớn.



Cô chưa từng gặp qua Nguyên Khoản Khoản, cũng không biết đối phương lớn lên thế nào, có tính cách gì. Người có thể hiểu rõ hết thảy ở đây chỉ có mình Dương Lê.



Giá trị của nhan sắc quyết định chính nghĩa.



Nếu như có hai người cùng tuổi cùng giới tính xuất hiện, một người trông sạch sẽ gọn gàng với một người lôi thôi lếch thếch như tên ăn mày, ai cũng thích người sạch sẽ ngăn nắp kia.



“Trong không gian của cậu có bao nhiêu quần áo, lấy ra nhìn xem...” Phan Hiểu Huyên không thể chờ đợi được muốn chọn đồ.



Nhưng mà thời điểm từ không gian đi ra ngoài, tại sao Đường Nhược lại chỉ đem những bộ quần áo bình thường kia đi ra vậy.



“Trong không gian không có, quần áo không mặc mình đều đem ra ngoài, để ở trong phòng quần áo rồi.”



Phan Hiểu Huyên cực kỳ vui mừng, kéo Đường Nhược đến phòng để quần áo.



Dương Lê thấy hình ảnh hai thiếu nữ nôn nóng chạy về phía phòng để đồ thì nhẹ nhàng mỉm cười.



Ngẩn ngơ nhớ lại chính mình năm đó vẫn còn trẻ trung, vì cuộc hẹn, cũng bất an, cũng thấp thỏm không yên như vậy, cố gắng ăn mặc thật tỉ mỉ, muốn cho đối phương nhìn thấy một mặt đẹp nhất của mình.
Chỉ cần là con gái, ai không muốn cho người trong lòng mình nhìn thấy một mặt tốt đẹp nhất của mình chứ, ai không muốn người đàn ông của mình bị mình mê hoặc tới thần hồn điên đảo đâu này.



Lại nói tiếp, từ khi lần đầu tiên gặp mặt ở khách sạn, sau này Đường Nhược thật sự không có đi giày cao gót mặc váy trước mặt Bạch Thất rồi, đừng nói hai thứ này không có, ngay cả trang điểm cũng chưa từng.



Buổi tối, mọi người đều muốn tham gia yến hội, vì vậy tiếp theo đem tất cả quần áo tới cho bọn họ chọn một chút



Dương Lê chọn một bộ âu phục màu trắng. Phan Hiểu Huyên mặc một kiện tiểu lễ phục màu tím hồng nhạt.



Giữa trưa nhóm người mình còn phải vây tại một chỗ ăn cơm, buổi chiều còn phải tới cửa hàng tu sửa, các cô gái không có quần áo đều lập tức chọn xong quần áo cho mình rồi mang về.



Như vậy, vừa đi một hồi như vậy cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, tất cả các chị dâu dưới lầu cũng chỉ chuẩn bị được vài món ăn mà thôi.



Ba cô gái sau khi xuống lầu đều gia nhập hàng ngũ đầu bếp nữ, xắn tay áo lên mà biểu hiện ra tài nấu ăn của mình.



Hiện tại, các cô gái sở hữu dị năng, thật sự chính là mỗi người ra ngoài có thể lên được chiến trường, về nhà lạ xuống được phòng bếp.



Hơn nữa tay nghề so về tận thế trước càng thêm tốt.



Muốn đem mì tôm nấu ra mỹ vị nhân gian, khẳng định phải lợi hại hơn đầu bếp!



Bên này, trong tiệm, Bạch Thất cũng đang làm việc tốn thể lực, có điều là, việc tiêu tốn thể lực đối với anh mà nói, so với việc lao động trí óc càng cần phải tính toán kỹ càng.



Thời điểm kê lại cái bàn, mọi người đều nghĩ phải dùng tay nâng lên, chỉ có băng tinh của Bạch Thất hướng chân bàn đâm một phát, cái lực đạo kia liền trực tiếp khiến cho cái bàn bay ra khỏi vị trí cũ, đến địa phương chỉ định.



Hồ Hạo Thiên nhìn nhìn, chậc chậc mấy tiếng: “Không giống, không giống ah, không giống là đang tăng cấp, cách ra tay này, tốc độ này... quả nhiên lợi hại rất nhiều ah.”



Nghe được Hồ Hạo Thiên nói như vậy, tất cả mọi người vây tới.