Tận Thế Song Sủng
Chương 288 : Anh ấy là Lương Phú Sinh
Ngày đăng: 12:21 30/04/20
Ánh mắt Đổng Cầm Cầm lưu chuyển, trông thấy biểu cảm của Tô Vũ Vi như vậy thì rất hài lòng: “Tình yêu chân chính của cô…, để chúng ta đếm thử xem có bao nhiêu cái... Đầu tiên là bạn học Bạch cùng trường... Ờm, lúc tận thế mới phát tác, cô cho rằng anh ta đã chết, vì vậy liền đổi mục tiêu mới... Sau này gặp lại nhau, nhưng anh ta vẫn không thèm liếc cô lấy một cái, sau khi cô tự buồn bã tự oán trách, tình yêu chân chính lại đổi thành Hạ Kiệt của đoàn đội Hào Kiệt, vì bản thân mình, cô còn giấu giếm chân tướng việc hắn ta giết người, Hạ Kiệt chết rồi, cô đã mất đi tình yêu của mình, lại đem chân ái đổi thành Hứa Bân Minh... lừa gạt anh ta giữ bí mật việc cô giết người, đáng tiếc... Vậy mà chân ái của cô đều bị cô đẩy ra chết thay hết! Sau khi Hứa Bân Minh chết rồi, tình yêu của cô lại biến thành ai... Vệ thiếu úy sao? Nói đi, dùng thủ đoạn gì câu được?”
Vũ hội đang chuẩn bị bắt đầu cứ thế bị hoãn lại.
Những người có mặt tại đây nghe Đổng Cầm Cầm nói thì trong lòng đều chấn động một phen, thầm nghĩ các cụ ngày xưa nói không có sai!
Phụ nữ khó dưỡng dây!
Nếu như đắc tội bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cắn trả lại gấp mười lần!
Lúc Đường Nhược và Tào Mẫn định đi ra khỏi đại sảnh, cô quay đầu nhìn thoáng qua trung tâm của trò khôi hài phía sau, lại quay lại, mi mắt rủ xuống, trong lòng thở dài.
Đối với thủ đoạn của tiến sĩ Tào, cô vừa rồi thật sự đã quá coi thường.
Đổng Cầm Cầm nhất định là nắm mạch máu của Tô Vũ Vi mà đến, một kích trí mạng như vậy, chỉ sợ sau này cô ta không thể tiếp tục ‘Đông Sơn tái khởi’ rồi.
Luận tâm cơ, luận ngoan độc... Theo như lời nói của Phan Hiểu Huyên, Tô Vũ Vi ở trước mặt tiến sĩ Tào quả thực là ‘múa rìu qua mắt thợ’, làm trò cười cho người trong nghề.
Tào Mẫn cũng nhìn về trung tâm phía bên kia một lần, ngoảnh đầu lại, giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đường Nhược, một khắc kia đi ra khỏi cửa lớn, nở một nụ cười, nói: “Làm sao vậy, sau khi xem qua một vở kịch kia, sợ đi ra cùng tôi sao?”
Ra khỏi phòng, dư luận xôn xao cũng đều giải tán hết.
Trên trời, vầng trăng to tròn, sáng trưng.
Thời tiết ngày mai nhất định là nắng lớn, sáng sủa.
Đường Nhược ngẩng đầu lên, ánh trăng đong đầy khóe mắt, đôi mắt kia giống như nước hồ, phảng phất thấy được chỗ sâu kín trong nội tâm của cô, cười: “Chỉ cần tiến sĩ xem tôi là bạn, tôi cần gì phải sợ chứ, chẳng lẽ sợ chúng ta cũng như hai người bên trong, lẫn nhau đâm sau lưng đối phương một đao?”
Tào Mẫn khẽ giật mình, trong chốc lát lại bình tĩnh, nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ để cho cô tới như thế nào thì trở về như thế ấy, không động tới một cọng tóc của cô.”
Cô vừa nói như vậy, Đường Nhược đã hiểu ra: “Cô muốn mời tôi tới phòng thí nghiệm của cô ngồi một chút?”
“Bây giờ tôi mới cảm thấy, trước kia tôi đại khái là không thể nhìn thấu được cô.” Tào Mẫn nhìn Đường Nhược, ánh mắt đen kịt, “Tôi vẫn cho rằng cô vô cùng đơn thuần, không có trải qua thử thách của cuộc đời, tôi luyện trong khó khăn gian khổ, có lẽ cô chỉ biết trốn dưới sự bảo vệ của Bạch Thất...”
Trúc trông có vẻ yếu đuối, nhưng đứng trong mưa gió vẫn không bị phá hủy.
Rõ ràng tiến sĩ Tào ở trước mắt bao người giấu thi thể của anh ta ở chỗ này!
Tào Mẫn đã gọi Đường Nhược đến đây, đem bí mật của mình nói cho cô biết, đương nhiên sẽ không ngại ngùng, cô dùng ngữ điệu không nhanh không chậm, từ từ mà kể, kể về câu chuyện của cô, Lương Phú Sinh và Vệ Lam.
Câu chuyện nói trắng ra là rất đơn giản.
Ba người từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên trong một đại viện quân đội.
Vệ Lam là anh lớn nhất, Lương Phú Sinh là lão nhị, mà Tào Mẫn chính là em út, nhỏ tuổi nhất.
Lão nhị luôn không biểu lộ tình cảm, từ nhỏ phương pháp đối đãi tình cảm chính là bắt nạt Tào Mẫn.
Vì vậy Tào Mẫn vừa gặp phải khó khăn hoặc bị ức hiếp sẽ trốn sau lưng Vệ Lam.
“Vệ thiếu, Vệ thiếu, anh Sinh vén váy em!”
Vẫn chỉ là cô bé mười hai tuổi, vào thời điểm đó cố tình không gọi Vệ Lam là anh, nhưng lại gọi Lương Phú Sinh là anh...
Thẳng đến khi cô mười lăm tuổi, Vệ Lam mười tám tuổi dưới sự sắp đặt của gia đình phải tham gia vào quân đội.
Tào Mẫn trong một khắc ấy lấy hết dũng khí thổ lộ.
Mười lăm tuổi cô đã biết dùng nụ hôn đầu làm cho Vệ Lam xấu hổ.
Tình sơ đậu khai mở thanh niên, hai cây tiếng lòng kích thích “Tình yêu” hai chữ, có thể nói thành một đôi bích nhân.
Vệ Lam ngoài miệng nói Tào Mẫn còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là tình yêu, nhưng trên mặt đỏ ửng lại không che dấu nổi hắn cũng thật sự động tâm.
Cha Vệ là người cực kỳ nghiêm khắc, ba năm tròn ở trong quân đội, chưa từng để Vệ Lam trở về nhà một lần nào.
Một lần nữa bước vào đại viện quân đội này, cô bé mười lăm tuổi bây giờ đã trở thành thiếu nữ mười tám.
Tuy có một chút xấu hổ nhưng lại không có cảm giác lạ lẫm, Vệ Lam vẫn là Vệ Lam của trước đây, mà Tào Mẫn vẫn Tào Mẫn trước đây.