Tận Thế Song Sủng

Chương 58 : Tuyệt thế có giai nhân

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Đợi cho lúc tiệc rượu chấm dứt, rất nhiều người cũng đã say.



Kiếp trước, Đường Nhược vốn dĩ cũng thuộc người không dính tới rượu, kiếp này, cơ thể vị thành niên này trước kia cũng không được phép uống rượu, vì vậy, Đường Nhược uống một chút cũng hơi say.



Ở chỗ Hồ Hạo Thiên còn có một phòng có buồng vệ sinh cho khách ngủ, dĩ nhiên bọn họ cũng nằm ngủ ngay ở chỗ này.



Đường Nhược say không có nghĩa là Bạch Thất cũng say, vẻ mặt anh tỉnh táo mang cô đi vào gian phòng của mình trước, mở cửa phòng bật đèn điện ở bên cạnh lên, sau đó hơi nghiêng người dìu Đường Nhược để cô vào phòng trước.



Đường Nhược lảo đảo một bước, đi vào.



“Lách cách”, một tiếng dứt khoát, cửa phòng phía sau bị Bạch Thất khóa lại.



“Răng rắc”, hình như là tiếng khóa rơi.



Đường Nhược chưa phát hiện ra quay đầu lại xem Bạch Thất vì sao phải khóa cửa, lại cảm giác eo bị xiết chặt, thân thể lập tức bị trói buộc tiến vào một vòng ôm mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng từ sau dán lên, sau đó, chỗ cổ truyền đến cảm giác dịu dàng ẩm ướt.



Cực nhẹ cực nhẹ, tư vị mềm mại ngọt ngào, tinh tế tê tê tiến vào trong cổ họng.



“Bạch Ngạn…” Đường Nhược trầm thấp thì thầm gọi anh, cảm giác hơi ngứa khiến tay chân cô nhũn ra, không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.



Nụ hôn dày đặc một đường hướng lên, Đường Nhược bị chuyển qua chống đỡ trên cửa, những gì muốn nói đều bị nuốt vào trong nụ hôn tràn đầy tình ý, lưỡi lành lạnh trơn trượt len vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô.



Nụ hôn kia giống như nước,  nhẹ nhàng nhấn chìm người ta.



Nụ hôm này, tràn đầy sự dịu dàng không dứt, là tiếp tục chân tình kiếp này.



Hôm nay.



Thiên thời. Địa lợi. Nhân hòa.



Bạch Thất sao có thể lại bỏ qua.



Tiếp tục nhịn con mụ nó nữa, dù thế nào anh cũng không thể coi mình là chính nhân quân tử.



Đường Nhược nhẹ nhàng chậm rãi, giống như tơ liễu trong gió yên lặng thẳng thắn.



Dù không phải lần đầu hai người hôn môi, nhưng mà, trong nụ hôn của Bạch Thất lúc này khiến cô có cảm giác không giống như ngày thường.



Nụ hôn này quá mãnh liệt, quá nóng bỏng, dường như muốn cắn nuốt hết lấy cô.



Đường Nhược cảm thấy mình sắp hít thở không thông, theo bản năng muốn đẩy ra một chút, thế nhưng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến người nào đó áp chế mạnh hơn.



Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, có chút sợ hãi, kêu từng tiếng khe khẽ: “Bạch, Ngạn...”



“Anh ở đây...” Trầm thấp,  mà nhu hòa kiên định.
Bạch Thất như vậy, chỉ thuộc về mình.



Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Đường Nhược đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống: “Chào buổi sáng...”



Chọn quần áo là việc phiền phức nhất hôm nay. Trong phòng vệ sinh, nhìn tấm gương trước mặt, Đường Nhược thấy một vài dấu vết kia trên người mình, nhẹ nhàng thở dài.



Trên người coi như xong, trên cổ làm thế nào che được đây.



Tới tới lui lui cũng không che được, dứt khoát không quan tâm, chọn áo sơ mi hình bươm bướm cổ dựng thẳng buộc lại mặc vào.



Có thể chặn một điểm thì chặn một điểm thôi.



Mở cửa, trông thấy Bạch Thất đang  gấp... Ga giường?



Đường Nhược bước nhanh đi qua, nhìn nhìn, thật sự chính là vậy, hơn nữa còn có ý định cất giấu như đồ quý.



“...”



Trách không được, sáng sớm muốn mình đưa anh cái rương màu đen lúc trước, vốn đang cho rằng anh muốn cất quần áo, thì ra là định cất giữ cái ga giường này!



Cái ga giường này thật sự là đỏ trắng giao nhau, cái gì cũng có nha!



“Cái này, anh không định cầm lấy mang đi giặt sao?”



Bạch Thất quay đầu nhìn vết đỏ không thể che hết trên phần cổ trắng nõn của Đường Nhược, tâm tình sung sướng nói: “Giấu nó ở trong không gian của em, nó có thể chứng kiến tình yêu đến khi già đi đầu bạc trắng của chúng ta.”



Đường Nhược: “...”



Người có EQ bằng 0 nói lời tâm tình say lòng người đến vậy sao?



Cô luôn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Bạch Thất, có thể đứng hát ở bên đường: Em là gió còn anh là cát được rồi.



Thật sự thích một người, là cảm giác như thế nào?



Chính là, cho dù đối phương điên rồi, mình cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh điên loạn cùng anh.



Vì vậy Đường Nhược áp chế tim đập thình thịch, yên lặng cùng Bạch Thất bỏ cái ga giường kia vào rương cất vào không gian.



Môi Bạch Thất nhẹ hôn lần lượt lên lọn tóc của Đường Nhược, ôm lấy cô: “Tiểu Nhược, trời cao mang em đến bên anh, anh rất vui mừng.”



Đường Nhược ôm lại hắn: “Em cũng vậy.”



Sao lại may mắn vậy, gặp được anh.