Tận Thế Song Sủng

Chương 65 : Làm cố vấn

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Edit: Nayuki



Beta: Sakura



Tô Tiêm Ảnh nói: “Khi đó chúng ta cùng đi mua đồ, chính là lần trước khi ra khỏi trường đến siêu thị đó.”



Phan Hiểu Huyên không tin nổi: “Tô Tiêm Ảnh, cậu nói lại lần nữa, cậu nói lần cùng nhau đến siêu thị mua đồ sao?”



Tô Tiêm Ảnh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi chúng ta từ trường học trốn ra, rồi cùng đi siêu thị mua rất nhiều đồ, vì cậu thức tỉnh dị năng không gian nên đồ mình mới để ở chỗ của cậu, bây giờ cậu đi rồi thì tất nhiên phải để lại.”



Phan Hiểu Huyên: “…”



Phan Hiểu Huyên rất giận, nếu không phải được dạy dỗ tốt, chắc chắn không nhịn nổi tát cho một cái: “Tô Tiêm Ảnh cô vừa vừa phải phải thôi, lần trước đi siêu thị mua đồ không phải tôi không chia đồ cho cô…” Gạt tay cô ta ra rồi cách xa hai bước, “Chắc cô quên rồi, lần mua đồ đó, cô không bỏ một đồng nào cả, sau đấy, mỗi ngày lại dựa vào đồ ăn tôi đưa cho, bây giờ còn đòi chia đồ, cô lấy gương mà soi lại mình đi, dựa vào đâu mà đòi hỏi.”



“Hiểu Huyên, cậu không thể như vậy được, sao có thể nói ác độc như vậy, rõ ràng về sau mình đã đưa tiền cho cậu rồi… Cậu không thể dựa vào việc cậu có không gian, không lấy đồ của mình ra…” Nói xong, nước mắt cô ta rơi lã chã, “Uổng công trước đây mình tin cậu như vậy, cậu không thể như thế được, cầm xong còn không trả lại cho người ta…”



Phan Hiểu Huyên lùi lại hai bước, những lời cô nói lọt vào tai Phan Đại Vỹ.



Con gái của mình cãi nhau với người ta, tất nhiên làm cha phải đi tới hỏi han: “Huyên Huyên, sao vậy con?”



Phan Hiểu Huyên quay đầu lại: “Không có việc gì đâu cha ạ, chúng ta đi thôi.”



“Hiểu Huyên, cậu thật sự lật lọng như vậy được sao?” Tô Tiêm Ảnh đứng tại chỗ mắt ầng ậc nước, “Được rồi, nếu cậu không muốn trả thì thôi, dù sao chúng ta cũng vẫn là bạn tốt…”



Phan Hiểu Huyên muốn phát điên, nếu bây giờ có súng, chắc chắn muốn bắn chết người này: “Đừng bày ra bộ dạng khổ sở như vậy với tôi, mỗi lần nói chuyện với người khác cứ giả vờ như vậy cô không mệt à, nếu tôi có nhiều đồ, không ngại đưa cô một chút, nhưng trên người tôi không có gì nữa, vả lại lần đó cô nói cô trả tiền ấy à, lần đó cô đưa mấy cái vòng tay bằng bạc, có khi mua không nổi nửa gói mì tôm ấy chứ…”



Cho dù chỉ nghe được một nửa, Phan Đại Vỹ cũng hiểu được vấn đề đang cãi nhau.



Đối với đồ đạc, hiện tại ông cũng không thiếu, cô gái này cũng sáng sủa ưa nhìn, mặc dù muốn dạy dỗ, nhưng không phải con cái nhà mình, lớn lên như thế nào, ông cũng chẳng muốn quan tâm.



Hiện tại, ông cũng không còn làm ở chỗ trại lao động cải tạo nữa.



Chỉ là, con gái của mình bị sỉ nhục, không thể cho qua như vậy được.



Nhưng ông cũng là người hay bao che khuyết điểm.




“Hóa ra cậu là cháu ngoại của tham mưu trưởng Thi.” Hồ Hạo Thiên ngạc nhiên nói.



Ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu ra.



Đúng vậy, nếu không có gia thế chính trị, làm sao có biệt thự ở chỗ này được.



Nói chuyện về ông ngoại của mình, Bạch Thất đành gượng cười.



Nếu lần trọng sinh này có gì đó để nuối tiếc, như vậy cái anh tiếc nuối nhất chính là không trở lại được thời điểm ông ngoại còn sống.



Cho dù chỉ gặp mặt được lần cuối cùng cũng tốt.



Đường Nhược thấy ông Hồ nhắc về ông ngoại Bạch Thất, anh không được vui lắm.



Vì thế nhẹ nhàng cầm tay anh.



Cho dù động tác này không thể an ủi anh thì cũng có thể giúp anh chút ít.



Bạch Thất ngẩng đầu nhìn cô.



Đôi mắt trong sáng linh động nhìn mình.



Trong ánh mắt ấy có chút lo lắng.



“Không có chuyện gì đâu.” Anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô.



Ông ngoại anh chết vì ung thư, cho dù có trở về kịp lúc, cũng không có năng lực làm cho ông ngoại khỏi hẳn.



Vả lại thời gian ông ngoại rời xa anh đã quá lâu rồi, nếu có đau lòng cũng đã trải qua. Vừa rồi trong lòng anh có chút xót thương mà thôi.



Đã trọng sinh một đời, đâu có yếu đuối đến như vậy.



Có lẽ kiếp này trời cao cho anh sống lại là vì cô.