Tận Thế Song Sủng

Chương 66 : Nhà họ Chu

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Bữa cơm tối mọi người ăn chủ yếu thức ăn gia đình, ban ngày trời càng dần càng lạnh, tối lại càng ngày càng nóng nên ăn lẩu không hợp, chính vì vậy chuẩn bị rất nhiều thức ăn trong gia đình.



Những thức ăn này đội xe cũng đã ăn quen. Nhưng những người đến từ căn cứ khu tây lại lâu lắm rồi chưa được ăn thức ăn như vậy.



Lúc trước ở trong căn cứ quản lý món ăn, nếu muốn phải trả giá bằng sức lao động, người có dị năng sẽ tốt hơn một chút, mà bình thường cũng chỉ được ăn bánh bao chay mà thôi, làm gì được nhìn thấy thịt với hoa quả trong bữa ăn.



Đường Nhược khi ăn thường im lặng, đây là thói quen tốt được hình thành sau nhiều năm cô nằm trên giường bệnh, ăn không nói ngủ cũng không nói.



Hơn nữa, hiện tại mỗi bữa đều có thể ăn được thức ăn trước kia không được ăn, nên Bạch Thất và Đường Nhược đều rất trân trọng.



Nhưng mà, cô luôn cảm thấy khi cô ăn cơm có người vẫn nhìn mình.



Sờ sờ lên mặt rồi ghé qua hỏi Bạch Thất: “Có phải trên mặt em có dính gì không?”



Bạch Thất ngẩng đầu nhìn kỹ mặt cô. Sau đó quay qua ăn cơm: “Ừ, trong mắt em có anh.”



Đường Nhược: “…”



Đột nhiên cảm thấy đầu gối nhức nhức.



Đường Nhược nhìn nhìn Phan Huyển Huyên, nhỏ giọng nói: “Không hiểu sao con gái của chú Phan cứ nhìn em chằm chằm?”



Bạch Thất ngẩng đầu liếc Phan Hiểu Huyên: “Vậy chút nữa em có thể hỏi cô ấy.”



Trên bàn, Hồ Hạo Thiên phân tích thế lực trong quân đội theo thông tin cha mình nói: “Sau tận thế, quân đội thay máu, vì tướng Vệ bị biến thành Zombie bị giết, làm cho phe Nguyên chủ tịch lúc trước bị chèn ép, hiện tại nắm quyền hành trong quân là đại tướng Chu, bởi vì ông ta đã thức tỉnh dị năng hệ Hỏa. Hiện tại các phe của chủ tịch Nguyên đều đứng về phía bên kia.”



Trên báo giải trí đưa tin, mỗi ngày Chu công tử đều trái ôm phải ấp, Chu Thụ Quang, có phải là con trai của đại tướng Chu không ạ?” Lưu Binh hỏi.
Nhớ lại ngày đấy, bọn họ vì những tấm năng lượng mặt trời này bỏ sức lực chín trâu hai hổ, bây giờ người đi trước trồng cây, người đi sau hưởng bóng mát. Biến thành đồ thừa dụng cho quân đội, tất nhiên không ai đồng ý.



Với lại, dị năng của bọn họ đều khá mạnh, người thân cũng đã ở cạnh mình, trong lòng không cần vũ khí nhiều, cũng không muốn tự xây dựng căn cứ, hay làm chúa cứu thế.



Bất kể lấy vũ khí gì đến đổi với bọn hộ, bọn họ cũng không hẳn sẽ đồng ý nha.



Nhưng tình huống hiện tại cũng chưa được rõ ràng, chỉ là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.



Ông Hồ nói xong những chuyện này, vợ của Hồ Hạo Thiên là Dương Lê cẩn trọng đưa cho Hồ Hạo Thiên thứ gì đó.



Ngồi ở đây, Hồ Hạo Thiên đã coi bọn họ là người một nhà nên đồ vợ đưa cho mình cũng không giấu giếm mà đưa thẳng ra xem.



Hóa ra là một viên tinh hạch lấp lánh.



Dương Lê thấy chồng mình không cố kỵ gì cả mà đưa ra cho mọi người cùng xem nên đều nói tất cả những gì mình biết.



“Đây là đại tướng Chu cho đấy, em cũng không biết là gì, nhưng cái này có thể giúp khôi phục dị năng  đã bị tiêu hao, nếu không phải dị năng của em đặc biệt, cần lượng lớn để trị liệu cho họ, chưa chắc họ đã cho em thứ này đâu, hiện tại trong căn cứ, số người trong quân đội biết được công dụng của viên năng lượng màu lam này cũng không nhiều lắm…”



Thứ mà mỗi người trong đoàn xe đều sử dụng, lại bị vợ mình nói ra tựa như thứ rất bí mật, Hồ Hạo Thiên cũng không nói gì mà trực tiếp mang một cái túi đổ thẳng lên trên bàn bày ra một đống tinh hạch.



Dương Lê giật mình: “Cái này, cái này…”



“Hạo Thiên, nhiều lam tinh như vậy con lấy được từ đâu?” Ông Hồ cũng giật mình.



Loại Lam tinh này, quân đội cung cấp cho Dương Lê chỉ có năm viên, nếu không phải cô giấu diếm tiết kiệm, một viên cũng chưa chắc thấy được, cô vốn dĩ muốn để dành cho Hồ Hạo Thiên dùng khi gặp nguy hiểm cận kề, ai mà ngờ được anh ta có cả một túi, đổ ra đếm cũng không hết.