Tận Thế Song Sủng
Chương 67 : Đường Nhược này, Đường Nhược kia
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Mọi người thấy Hồ Hạo Thiên lấy mấy viên Lam Tinh ra, lại nghe Dương Lê kể lại, cũng đoán ra được vấn đề.
Đại khái là quân đội đã biết được tác dụng của tinh hạch, nhưng không công bố trực tiếp cho dị năng giả trong căn cứ, mà chỉ cung cấp cho những người có tác dụng với họ hoặc là dùng cho người của họ mạnh lên trước.
Chủ yếu cho lực lượng của mình mạnh trước.
Đối với việc sử dụng tinh hạch, người trong đội xe đã biết từ lâu, gần đây giết quá nhiều Zombie, nên ai cũng giữ không ít.
Hồ Hạo Thiên: “Tinh hạch này lấy được từ trong đầu của Zombie, do cậu Bạch nói cho chúng ta biết đấy, chúng ta dùng nó cũng được hơn nửa tháng rồi, không những thế, dị năng của chúng ta đều tăng lên nhiều.”
“Trong đầu Zombie…” Ông Hồ lẩm bẩm, “Chả trách cha con họ Chu treo giải lấy xác Zombie, cha còn tưởng là dùng cho tiến sĩ Tào nghiên cứu cơ đấy.”
Nhắc đến tiến sĩ Tào, Bạch Thất đang đưa cho Đường Nhược đĩa rau thấy hứng thú ngẩng đầu hỏi: “Chú Hồ, tiến sĩ Tào mà chú nhắc đến là cô gái mặc đồ trắng lúc sáng à?”
Ông Hồ: “Đúng rồi, chính là cô ấy, tiến sĩ Tào vốn là cháu ngoại của Chu Kinh Quốc, hiện tại thức tỉnh một loại dị năng vô cùng hiếm có, nên tiến sĩ Tào càng được coi trọng.”
Bạch Thất gật đầu, không hỏi nữa.
Phe tiến sĩ Tào và Chu Kinh Quốc, mình cũng cần có phương pháp để tâm đến hành động của họ.
Sau khi ăn xong, việc cũng đã được bàn bạc, mọi người đều quay lại nhà của mình, chỉ là sau khi đi ra, Đường Nhược lại cảm thấy Phan Hiểu Huyên đang nhìn mình.
Nếu không biết được nguyên nhân chắc hôm nay sẽ khó ngủ, Đường Nhược định đến hỏi.
Nhưng mà Phan Hiểu Huyên ở bên kia cũng đã hỏi chuyện của Đường Nhược.
“Cha, cô gái ở trong đoàn kia tên gì ạ?”
Phan Đại Vĩ: “Con nói Tiểu Đường à, tên là Đường Nhược.”
“Cô ấy có phải là sinh viên Đại học F không?”
Vấn đề này Phan Đại Vĩ lại không biết, thấy Đường Nhược và Bạch Thất vừa tới, nên nói: “Kìa, cô ấy vừa tới, con có thể tự mình đi hỏi, hơn nữa tuổi tác bọn con cũng gần bằng nhau, trong đoàn cũng chỉ có hai đứa sàn sàn, như vậy cũng có thể kết bạn được.”
Sau đấy Phan Hiểu Huyên thấy Đường Nhược.
Cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ một chút, cứ như đang nói xấu sau lưng người khác thì bị người ấy bắt gặp vậy.
Tất nhiên, cô ấy không nói xấu Đường Nhược, cho nên cũng không quá xấu hổ.
Đường Nhược cũng có chút ngại ngùng, cô không biết vì sao người ta cứ luôn nhìn mình. Hơn nữa cái kiểu nhìn đó làm cho cô có cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Không lẽ người này biết mình trước kia hay sao?
Chỉ là mình không nhớ gì cả, nếu như người ta thật sự biết mình lúc trước, không biết có bị lộ hay không nữa?
Nhưng mà…
Nhìn biểu hiện của Phan Hiểu Huyên, cảm giác như người kia từng làm chuyện gì đó xấu thì phải.
Bạch Thất bảo: “Vậy cần gì phải để để tâm đến chuyện ấy.”
Đường Nhược cũng hiểu vấn đề này, nên bỏ qua không để ý đến nữa.
Sau đấy, cô hỏi về dị năng trị liệu của Dương Lê.
Loại dị năng này cô chưa từng gặp, cả dị năng không gian của Phan Hiểu Huyên, cô cũng rất có hứng thú, nếu không phải trời đã muộn, không khí không thoải mái lắm, có lẽ cô cũng cùng cô ấy nghiên cứu một chút.
Bạch Thất sấy tóc cho cô, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.
Thời tận thế rất ít cô gái để tóc dài, việc thiếu nước khiến người ta chỉ muốn cạo trọc đầu. Mà tóc của Đường Nhược lại đen mượt như lụa, sáng bóng óng ánh.
Tóc khô, Bạch Thất đặt máy sấy lên đầu giường.
Đường Nhược dùng tay vuốt tóc qua một bên, lộ ra cái cổ trắng như sứ…
Bạch Thất thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên…
Động tác gạt tóc còn chưa xong, Bạch Thất đã đè lên cô.
Tay nhẹ nhàng lướt từ eo xuống dưới, kề sát bên cô, kề môi bên tai cô nhẹ nhàng liếm mút, “Trời cũng đã muộn rồi, em còn có thời gian để nói chuyện về người khác, hay là mình làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi…”
Đường Nhược: “…”
Lăn giường là chuyện có ý nghĩa à!
Dưới ánh đèn Bạch Thất ngắm cô.
Gương mặt đỏ bừng, sáng lấp lánh óng ánh như thịt quả lựu.
Mái tóc đen dài tán loạn trên giường, tầng tầng lớp lớp, giống như ngàn sợi tơ quấn lấy tim mình.
Con ngươi ướt át xinh đẹp, sóng nước lưu chuyển, có chút dịu dàng quyến rũ từ sâu thẳm bên trong.
Bạch Thất tự mình say đắm, không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn cô.
Những chỗ mẫn cảm của Đường Nhược anh rõ như lòng bàn tay, chỉ một lúc sau cô đã coi anh như phao cứu sinh duy nhất.
“Bạch Ngạn…”
Cứ như vậy, trong đầu cô chỉ biết có mình anh.
Anh cười khẽ: “Uh, anh ở đây.”
Trong phòng, hai người hòa làm một, vờn múa như đôi bướm.
Bên ngoài, ánh trăng mờ ảo, gió mát hiu hiu thổi.