Tàn Tro
Chương 2 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Nghỉ hè đầu tháng ba, tôi thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường chuyên cao trung của huyện.
Hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi mừng đến phóng như bay vào trong nhà ông nội. Ý muốn duy nhất của tôi chính là phải đưa tiểu thúc đi xem trường học mới của tôi, tôi muốn thúc cũng cảm nhận được tương lai của tôi.
Khó khăn lắm mới có được sự đồng ý của ông nội và tiểu thúc, tôi dùng chiếc xe đạp cũ nát khi chạy vang lên tiếng ting tang chở tiểu thúc đến trường học mới.
Nhà của tôi cách thị trấn rất xa, chạy xe đạp ít nhất cũng hơn một giờ đồng hồ, cho nên vào trung học tôi phải sống trong kí túc xá. Hơn nữa đường đi hơn một nửa là phải đi trên đường ruộng rất nhỏ, gồ ghề không bằng phẳng, lát nữa quay về cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trên đường đến trường, tiểu thúc luôn yên lặng ngồi phía sau ôm eo tôi, lúc đầu tôi chỉ chuyên tâm lo mặt đường dưới chân, nhưng không biết từ khi nào, cái tôi để ý lại là đôi tay trắng đến không giống tay con trai kia.
Quá lâu không ra ngoài lại thêm trời sinh lệ chất, da dẻ của tiểu thúc còn trắng hơn so với bất kì cô gái nào tôi từng gặp. Tuy đã 26 tuổi, nhưng trông chỉ giống như thiếu niên 16 tuổi.
Mặt trời chói chang, hoa màu trên ruộng toả ra mùi thơm đặc trưng, tiếng kêu của côn trùng mùa hạ làm cho người tôi tâm phiền ý loạn, cánh tay tiểu thúc vòng quanh eo khiến cho tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khốc.
Một ý niệm muốn chạm vào thúc, che chở cho thúc tự nhiên nảy sinh.
Mấy năm nay, tiểu thúc là người gần gũi với tôi nhất, hai chúng tôi đều rất thân thuộc, nhưng có một thứ tình cảm xa lạ dường như đang dần dần lẻn vào trái tim tôi, thay đổi suy nghĩ của tôi. Cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thúc ấy nhưng vẫn không đủ, tôi muốn chiếm hữu tiểu thúc nhiều hơn nữa, hi vọng thúc chỉ là của một mình tôi.
Nghĩ rồi lại nghĩ tôi không khỏi bị ý nghĩ đáng sợ của mình làm phát hoảng. Tiểu thúc hoàn toàn không biết suy nghĩ của tôi luôn yên lặng ngồi ở yên sau, làm tôi thấy chột dạ.
“Nóng quá ha.” Vì không để cho mình có không gian để suy nghĩ lung tung nữa nên tôi bắt đầu cố tìm chuyện để nói.
“Lâu lắm rồi chưa ra ngoài.”
“Cảm thấy tốt chứ?”
“Phải.”
“Tiểu thúc nên ra ngoài nhiều hơn, thúc xem thúc trắng đến độ không giống con trai nữa rồi.”
“Ba không thích cho tôi ra ngoài.”
Tuy mấy năm nay tôi thường nghe tiểu thúc gọi ông nội là “Ba”, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được.
“Tiểu thúc, thúc cũng 26 tuổi rồi tại sao ông nội vẫn luôn quản đông quản tây thúc vậy?”
Tiểu thúc không nói nữa, giữa chúng tôi lại trở nên yên ắng, mặt trời trên đỉnh đầu lúc này lại càng nóng rực hơn.
“Tiểu Viêm, tôi nghe nói nếu đến quá gần mặt trời, sẽ bị thiêu thành tro, phải không?”
Câu hỏi của tiểu thúc làm tôi chẳng biết nói sao.
“Đúng vậy, cho nên tới nay con người vẫn chưa dám chân chính tiếp cận mặt trời.”
“Cho dù rõ biết sẽ bị thiêu thành tro cũng muốn đến gần mặt trời, có phải là rất khờ không?”
Câu nói đột ngột của tiểu thúc làm tôi nhớ đến những nhà khoa học và nhà phát minh vĩ đại kia, vì vậy tôi không hề chần chừ nói: “ Đời người đến cuối cùng vẫn phải hoá thành tro, có thể vì một sự cố chấp mà bùng cháy, cũng còn tốt hơn so với sống mù quáng.”
“Ừm.”
Âm thanh của tiểu thúc rất nhẹ, chỉ một lát đã tan biến trong không khí oi bức.
Trên đường, hai người bọn tôi đều không nói chuyện nữa.
Đến cổng trường trung học trên huyện, chỉ mới là khí thế của to lớn của cổng trường đã làm cho dân dưới quê như tôi hoàn toàn bị chấn động, nhưng tiểu thúc bên cạnh thì vẫn không có nhiều biểu hiện. Tuỳ ý đỗ xe đạp xong, tôi kéo tay tiểu thúc bắt đầu dạo vườn trường.
Đối với một đứa quanh năm học trong ngôi trường tiểu học cũ kĩ như tôi mà nói, thì ngôi trường trung học trước mặt có thể coi là nguy nga tráng lệ, bất cứ sự vật nào cũng đều mới mẻ.
Vào trong đường trường hai bên trồng toàn cây xanh, trên đường còn thấy được bảng vinh dự rất rõ ràng, vì vậy tôi hứng thú kéo tiểu thúc đi xem bảng.
Trạng nguyên cao đỗ, Thanh Hoa Bắc Đại, những môn riêng đều là điểm cao nhất …. Hàng loạt những từ ngữ đại diện cho sự huy hoàng và vinh quang của học sinh Trung Quốc hiện ra trước mắt, làm tôi muốn hoa mắt, trên bảng đỏ từng gương mặt với nụ cười kiêu hãnh sáng loá đang xưng hùng tranh bá.
Cách một lớp kiếng, tôi nhìn chiếc bảng vàng làm cho người tôi phải hoa mắt kia, hi vọng ba năm sau ở đây cũng sẽ có một chỗ cho mình.
“Đây là cái gì?” Tiểu thúc đứng bên cạnh tôi, nghiêng đầu dùng ánh mắt mù tịt nhìn thế giới bên trong tấm kiếng, tiểu thúc hỏi ngây thơ như vậy, lại đành chịu đến như vậy.
“Bảng vàng tốt nghiệp.”
“Những người đó đều là người rất giỏi phải không?”
“Tiểu thúc, ba năm sau tôi cũng sẽ nằm trong đó.”
‘Ừm, Tiểu Viêm cũng là người rất giỏi.”
“Phải a! Phải a!”
“Ừ, phải đó.”
“Sao rồi?”
“Cô ấy nói thích tôi.”
“Tiểu tử nhà ngươi cao to lại đẹp trai, chẳng trách ngay cả con bé kiêu kỳ đó cũng thích cậu. Cậu đồng ý rồi?”
Vương Bình nhìn tôi trông mong, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không.”
Nghe vậy, Vương Bình bất mãn vỗ vỗ vào vai tôi: “ Ha! Tiểu tử này ….”
Không muốn nghe hắn giảng đạo, tôi vội đổi đề tài: “ Cậu nói xem thích một người là cảm giác như thế nào?”
Vương Bình nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới chầm chậm nói: “ Ừm …. Có lẽ chính là ngày ngày muốn ở cùng nhau, vừa không gặp thì đã nhớ đối phương nhớ đến khó chịu.”
“Nếu tôi có loại cảm giác này đối với một người con trai, có phải là rất kì lạ?”
“Tiểu tử không phải chứ! Chỉ dựa vào tướng mạo của cậu, muốn tìm nữ sinh như thế nào mà không được? Làm gì mà đi làm đồng tính! Kinh tởm chết!”
Khi Vương Bình đang dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, thì ngoài cửa đột nhiên có một nam sinh gọi tên tôi, tôi liền ra khỏi phòng.
“Cố Viêm, dưới lầu có một người thanh niên nói muốn tìm cậu, tôi thấy hắn đứng dưới lầu lâu lắm rồi, bây giờ đang mưa lớn, trời cũng lạnh, hắn mặc rất ít đồ, cậu tốt nhất nhanh nhanh xuống xem sao.”
“Vậy sao? Cảm ơn, tôi đi xem thử.”
Khi tôi xuống tới cầu thang lầu một của kí túc xá, liếc mắt đã nhìn thấy tiểu thúc đứng sau cầu thang lạnh đến co rúm lại. Giờ này không có ai qua đường, tôi nhìn tiểu thúc lại thấy hơi chột dạ, vì vậy vội vàng kéo tiểu thúc đi trốn vào một góc khuất hơn nữa sau cầu thang.
[Đồng tính luyến kinh tởm chết đi được] Câu nói này của Vương Bình không ngừng vang lên trong đầu tôi.
“Tiểu thúc, thúc sao lại đột nhiên đến đây vậy?”
Trong ngữ khí của tôi có hơi lãnh đạm, còn nghiêng đầu đi không muốn nhìn thấy mặt của tiểu thúc.
Tôi không biết, tôi phải lấy thái độ như thế nào để đối diện với người con trai trước mặt.
Tôi thích thúc ấy sao? Tuy tiểu thúc rất đẹp, nhưng vẫn là con trai, nếu tôi thích hắn thì có nghĩa tôi là tên đồng tính kinh tởm. Nhưng tôi không thích hắn sao? Tôi không thích thì tại sao lại muốn ôm hắn hôn hắn, muốn ở cùng hắn mãi mãi.
Tiểu thúc hình như không để ý sự lãnh đạm của tôi, tự mình lấy từ trong lòng ra một quyển sách được gói cẩn thận bằng nhựa plastic bên ngoài, đưa đến trước mặt tôi.
“Ngày hôm qua về nhà cậu để quên quyển sách này lại, tôi nghĩ nếu cậu phát hiện mất quyển sách thì chắc là rất nôn nóng, cho nên buổi tối tôi lén chạy ra đây.”
Tôi thấy áo sơ mi của tiểu thúc ướt sũng và mái tóc vẫn còn đọng nước, tôi không cầm quyển sách, mà dùng tay sờ lên gương mặt đẹp của tiểu thúc.
“Tiểu thúc chính là vì cái này, đội mưa chạy đường xa như vậy đến đưa cho tôi sao?”
“Tôi vừa nghĩ đến cậu sẽ rất sốt ruột thì nhịn không được mà chạy đến, khi tôi ra ngoài không biết là trời sẽ mưa.
Tiểu thúc nói rất tự nhiên không hề có suy tính đến như vậy, tim của tôi nóng lên cố sức ôm lấy thân hình mỏng manh của thúc.
“Tiểu thúc, tôi rất vui …. Tôi rất nhớ thúc ….”
Tại lúc này, tim của tôi được thông suốt không còn hoang mang nữa, vô luận là gì cũng không thể ngăn cản tình cảm của tôi đối với tiểu thúc, tôi dùng sức ôm chặt tiểu thúc, nỗ lực làm ấm cơ thể lạnh như băng của thúc ấy.
“Người dưới quê như tôi không nên xuất hiện ở đây phải không ….” Tiểu thúc nói như cam chịu.
Tim của tôi tức thì như bị rút lại, tôi thật sự căm hận bản thân vừa nãy đã lãnh đạm với tiểu thúc, nhất thời mờ mịt của tôi lại làm tổn thương tiểu thúc sâu sắc.
“Xin lỗi, vừa nãy thật sự xin lỗi!”
Tôi buông tiểu thúc ra, sau đó nhiệt tình hôn lên môi thúc ấy. Lần này không giống như lần trước chỉ là môi chạm môi, tôi bạo gan đưa lưỡi của mình vào trong khiêu khích lưỡi tiểu thúc, không ngừng trao đổi nước bọt lẫn nhau.
Đến cuối cùng phải tách ra, hai người chúng tôi đều dựa vào tường thở hồng hộc, tôi đưa tay nắm lấy tay tiểu thúc, nghiêm túc nhìn thúc.
“Tiểu thúc, tôi rất thích thúc, thật sự rất thích thúc.”
Phải đó, thích, chữ đơn giản này, tôi ngang nhiên đến bây giờ mới nghĩ đến, mới truyền đạt tâm ý của tôi với tiểu thúc. Cho dù tình cảm của tôi đối với tiểu thúc không được người đời nhìn nhận, tôi cũng không cách nào ngăn cản tình yêu của mình dành cho thúc ấy nữa.
Nghe tôi nói vậy, đôi mắt của tiểu thúc lại hơi ướt.
“Tôi cũng thích Tiểu Viêm.” Tiểu thúc vui mừng nói, sau đó cố gắng ôm lại tôi.