Tàn Tro

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Buổi tối hôm đó, mặc dù tôi cật lực phản đối, nhưng tiểu thúc vẫn đội mưa đi về. Khi thúc đi tôi đưa cho thúc một cây dù, còn nằng nặc bắt thúc ấy mặc thêm chiếc áo khoác của tôi.



Quyển sách vật lí tiểu thúc đội mưa mang đến cho tôi, tôi đặt bên gối, mỗi lần nhìn nó tôi như nhìn thấy hình ảnh mong manh của tiểu thúc.



Sau đó tôi càng nỗ lực học hành, cũng thỉnh thoảng tham dự đủ loại hoạt động trong trường, bất luận là thành tích, thể dục hay là hoạt động xã hội, tôi đều không thua kém ai.



Năm nhất cứ như vậy kết thúc trong bận rộn, cuối kì tôi với thành tích ưu tú lấy được học bổng.



Ngay khi tôi vừa lấy được học bổng, tin báo tử của ba được truyền đến, nghe nói là vì ăn chơi thiếu quá nhiều tiền, kết quả bị người ta chém chết dưới cây cầu nhỏ trong thôn. Sau đó thì tiền học bổng của tôi toàn bộ phải dùng để lo hậu sự cho ba.



Cao trung năm hai tôi bắt đầu gia nhập vào hội học sinh, là một cán bộ xuất sắc trong hội học sinh, đến cuối kì các hạng mục danh dự cứ như hoa tuyết ùn ùn kéo đến.



Kỳ nghỉ đông, nghỉ đặc biệt muộn, nghỉ đến ngày thứ ba đã là đêm 30 tết rồi.



Buổi tối đêm 30, tuyết rơi nhiều, hoa tuyết trắng xoá bay lả tả làm mặt đất hoá thành một màu trắng xoá.



Ông nội, mẹ, tiểu thúc và tôi, từ chập choạng thì luôn quây quần bên lò sưởi gói sủi cảo. Tuy cả nhà ngồi bên nhau, nhưng không ai nói chuyện. Tuy lò sưởi đã mở lớn nhất, nhưng vẫn không ấm chút nào.



Ngoài cửa tiếng pháo hoa vang lên từng đợt từng đợt, niềm vui năm mới một chút cũng không truyền được vào ngôi nhà khiếm khuyết sinh khí.



Nặng nề ăn hết bánh cảo, lại trầm trọng bắt đầu xem tivi.



Trong tivi chiếu chương trình tiến hành mừng năm mới, thường nghe thấy tiếng cười vui, như đang châm chọc gia đình không có hoan lạc này.



Tuy không muốn ở trong nhà, nhưng không được tự do làm việc khác. Cho đến 11h30 chuẩn bị dây pháo, tôi mới được ra khỏi ngôi nhà dường như thiếu không khí đó.



12h đúng đốt pháo là một truyền thống cũ, khi ba còn sống đều là do ba châm ngòi, năm nay đổi thành tôi và tiểu thúc.



Hai người chúng tôi ra trước cửa nhà, thắp nhang, treo dây pháo lên, sau đó cùng nhau ngồi trên thềm nhà chờ đến 12h.



Tôi vén tay áo nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ của mình, còn thiếu 15 phút.



Tuyết vẫn lả tả rơi xuống, cảm thấy hơi lạnh, tôi kéo lại cổ áo.



“Tiểu thúc, lần đầu chúng ta gặp mặt, cũng dưới một trận tuyết lớn như vậy.”



“Phải ha.”



“Tôi còn nhớ, hôm đó khi thúc đi qua cạnh tôi thì trừng tôi một cái.”



“Có sao? Tôi không nhớ.” Tiểu thúc hơi nghi hoặc sờ sờ mái tóc bên tai.



“Gì chứ, thì ra tiểu thúc không nhớ sao, hại tôi luôn nghĩ ấn tượng đầu tiên của mình để lại cho tiểu thúc rất tệ.”



“Chắc có lẽ là vì khi đó trông cậu rất giống một tiểu thiếu gia, tôi đố kị với cậu thôi.”



“Tôi là một đứa nhỏ không ai thương đó.”



“Bây giờ không phải nữa rồi, không đúng sao?”



Tiểu thúc nghiêm túc nhìn tôi, tuyết trắng rơi trên hàng mi dài của thúc, trông rất kiều diễm.



Tôi sung sướng gật đầu, kéo bàn tay lạnh lẽo của tiểu thúc qua nắm thật chặt.



12h đúng, tôi và tiểu thúc mỗi người một bên, châm lửa vào dây pháo treo hai bên cửa.



Tiểu thúc hình như là lần đầu tiên đốt pháo, tiếng pháo nổ lên sau khi châm ngòi doạ tiểu thúc mãi trốn trong lòng tôi, tôi vui vẻ ôm lấy cơ thể tinh tế của thúc, cảm nhận mùi thơm đặc biệt trên người thúc.



Ngày tết vì ông nội ngày nào cũng ở trong nhà, cho nên tôi không có nhiều cơ hội được tiếp xúc với tiểu thúc. Ban ngày rảnh rỗi tôi dạo chơi tứ xứ trong thôn, tết nguyên tiêu mùng mười năm nay nghe nói trên huyện có hội hoa đăng, vì vậy lúc về nhà tôi lén đi tìm tiểu thúc.



“Tiểu thúc, đêm tiết nguyên tiêu tôi đưa thúc lên huyện thành xem hoa đăng có được không?”



Tương phản với bộ mặt hứng thú của tôi, tiểu thúc khó xử cúi thấp đầu không nói chuyện, thấy tiểu thúc như vậy, không cần nói tôi cũng biết lại là vì ông nội rồi.



“Tiểu thúc tại sao thúc sợ ông nội đến vậy? Ổng không vui thì không vui đi! Thỉnh thoảng chọc giận ông cũng không làm ông chết được đâu!”



“Tiểu Viêm cậu không được nói những lời như vậy!”



Khẩu khí của tiểu thúc rõ ràng là đang giận, tôi đành phải ngậm miệng lại.



Im lặng rất lâu, tiểu thúc mở miệng nói: “ Tôi …. thật sự không muốn làm cho ba giận, cho nên vẫn là không nên đi.”



“Bỏ đi bỏ đi, không đi thì không đi, tôi về nhà đây.”



Lần nào cũng là vì ông nội, tôi không hiểu rút cục tiểu thúc đang sợ cái gì, lần này mà nói tôi không giận tuyệt đối là xạo đó.



Tôi giọng lưỡi không thiện vứt lại một câu nói, rồi chạy vào nhà mình.




Nhưng lúc này giữa tôi và tiểu thúc đã trở nên xa lạ, tôi cố gắng muốn nói chuyện với tiểu thúc, nhưng mỗi lần tiểu thúc đều chỉ trả lời ứng phó mấy câu. Thúc không còn quan tâm đến sức khoẻ của tôi nữa, không còn ôm tôi ngủ nữa, còn thường xuyên rơi vào cơn trầm tư.



Mỗi lần nhìn thấy tiểu thúc vẫn đang chìm đắm trong suy tư, tôi luôn hoài nghi thúc ấy có phải là muốn rời khỏi, thúc ấy có phải là đang bất mãn cuộc sống mà tôi mang đến.



Khó khăn lắm mới qua được hai tháng, công xưởng đã hoàn thành, tiền công hai tháng đã nói rõ là một ngàn NDT, kết quả ông chủ công trường chậm chạp không chịu trả tiền, vì vậy tôi cùng mấy nhân công khác liên hợp lại đi đòi tiền mấy lần, đều bị ông chủ đuổi đi.



Có lần tên chủ đó còn tìm một đám tay chân đối phó với bọn tôi. Lần đó tôi bị thương rất nặng, đầu bị nứt một vệt dài, máu chảy không ngừng. Khi về đến nhà thì doạ tiểu thúc hết hồn, thúc ấy cuối cùng đã chịu mở miệng quan tâm tôi, nhưng tôi nói không có gì, nói không cần lo, sau đó thì tự qua loa xử lí vết thương.



Ai ngờ một tuần sau, vết thương không những không hết mà còn bắt đầu mưng mủ, tiểu thúc ép tôi đến bệnh viện. Đường đến bệnh viện vừa khéo phải đi qua trường học của tôi, tôi mới nhớ học kì mới đã bắt đầu được một tháng rồi, nhìn học sinh vui vẻ đi vô trường, tim của tôi có một nỗi đau nói không nên lời.



Khi đó tôi mới phát hiện, tôi muốn đi học, tôi vẫn còn muốn đi học. Nếu như tôi có thể thuận lợi học hết đại học, có lẽ tôi và tiểu thúc sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thảm như hiện nay.



Đến bệnh viện, sau khi vết thương được rửa sạch và băng bó xong, bác sĩ lại kê đơn thuốc cho tôi. Một chuyến đi bệnh viện, đã dùng gần hết số tiền còn lại của tôi, tiền công chắc là không lấy được rồi, ngày tháng sau này không biết làm sao mà sống ….



Tôi nghĩ rồi lại nghĩ nằm trên giường ngủ thiếp đi mất, hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình bị sốt cao, tiểu thúc luôn ngồi bên giường trông nom tôi.



“Tiểu Viêm, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.”



Nghe thấy lời nói của tiểu thúc, tôi có một dự cảm không tốt, tôi cố gắng muốn chống người ngồi dậy nhưng lại làm động đến vết thương trên đầu, cuối cùng chỉ có thể vô lực nắm trên giường.



“Ngoài việc rời bỏ tôi, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với thúc.”



“Tiểu Viêm, cậu đã không chống đỡ nổi nữa rồi, bây giờ còn bệnh thành như vậy …. Tiền cũng đã xài hết rồi, tôi còn ở cùng cậu nhất định sẽ phải chịu đói chịu khổ.”



Lời của tiểu thúc như những tảng băng nhọn, đâm xuyên qua trái tim tôi.



Tôi cố sức nắm lấy tay tiểu thúc.



“Tiểu thúc! Bây giờ tôi lập tức đi tìm việc làm, tôi có thể nuôi nổi thúc mà, thật đó, tôi xin thúc tin tôi đi!”



“Sức khoẻ hiện tại của cậu còn có thể đi làm việc gì chứ? Cậu căn bản là một tên bần cùng! Căn phòng này sắp phải trả lại rồi cậu vốn không có tiền, chẳng lẽ muốn tôi ngủ cùng cậu ở ngoài đường hay sao? Tôi ghét nghèo khổ! Tôi ghét bị đói” Tiểu thúc dùng biểu hiện của một kẻ tiểu nhân để kích động tôi, sau đó còn chán ghét vung tay ra khỏi tay tôi.



Tiểu thúc đó trước giờ tôi chưa hề nhìn thấy, tôi thậm chí không thể tin tưởng người con trai trước mặt mà tôi luôn yêu thương là tiểu thúc của tôi, nhưng tôi đã không còn quan tâm gì nữa, tôi chỉ cần tiểu thúc ở bên tôi.



“Tiểu thúc …. Tôi xin thúc, xin thúc tin tôi một lần nữa ….Tôi làm được mà!”



“Tôi thật sự hối hận khi đó sao lại đồng ý yêu cầu ấu trĩ đó của cậu, tôi muốn về tìm ba, chỉ cần theo ba thì có thể sống tốt, còn cậu chỉ là một đứa trẻ vô năng mà thôi!”



Tiểu thúc nói xong, xoay người thật nhanh chạy ra khỏi phòng bệnh, tôi muốn ngồi dậy đuổi theo thúc, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, vết thương trên đầu hình như bị tét rồi, tôi ngã trên giường đối diện với bóng lưng của tiểu thúc, không ngừng van xin thúc quay đầu lại, nhưng cuối cùng thúc ấy ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không thèm để lại.



Khi cánh cửa khép lại, tôi cũng mất đi ý thức.



Tôi tưởng mình đã chết rồi, tôi thà rằng mình đã chết.



Nhưng khi tôi mở mắt ra, thì vẫn nằm trên giường bệnh của bệnh viện, bên cạnh là mẹ khóc đến đỏ hai mắt.



“Tiểu Viêm, mẹ có lỗi với con!”



Mẹ nâng tôi dậy rồi khóc, tôi vô tâm an ủi mẹ, một lòng chỉ muốn tìm hình bóng của tiểu thúc.



“Tiểu thúc đâu?”



“Hắn bây giờ đang ở trong nhà, con mau nằm xuống đi.” Mẹ nói như vậy rồi đem tôi đang muốn ngồi dậy ấn xuống giường, cơ thể hư nhược tôi chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống.



“Con muốn gặp thúc ấy! Con muốn gặp tiểu thúc!”



“Đừng gặp lại hắn nữa!” Trong ngữ khí của mẹ mang theo sự phẫn nộ.



“Thúc ấy từng nói muốn ở cùng con, thúc từng nhận lời con mà.” Tôi vô lực nhìn trần nhà màu trắng, trong lòng xông lên từng cơn chua xót, tôi vẫn không muốn đối mặt với sự thật là tôi bị tiểu thúc vứt bỏ.



“Tiểu Viêm, chuyện của con ta đều biết cả rồi, sau này con đừng nghĩ về hắn nữa, hắn sẽ không ở cùng con đâu, hắn, hắn bất quá chỉ là …..”



“Không! Đừng nói nữa! Con không nghe.” Tôi kích động dùng tay bịt tai lại.



“Con hà tất phải vì người đó mà làm mình thành như vậy! Người như hắn căn bản ngay đến sự đồng tình cũng không cho con đâu.”



“Đủ rồi! Con không nghe! Không nghe!”



Tôi cố bịt chặt tai lại, nhưng lời của mẹ vẫn tàn nhẫn đâm vào trái tim tổn thương của tôi. Tôi cố gắng như vậy, con người đó ngay cả một chút cảm động cũng không có. Trong thời khắc tôi bất lực nhất, người đó thậm chí không muốn để lại một ánh mắt đồng tình cho tôi, hắn vứt bỏ tôi như vứt một thứ rác rưởi vô dụng.



Tất cả trong quá khứ đều giống như một câu chuyện cười, chỉ có bản thân tôi khờ dại rơi vào câu chuyện cười này đến không cách nào thoát ra.



Hiện nay đã đến lúc phải tỉnh táo rồi, tôi vì yêu một người như vậy mà cảm thấy hổ thẹn vô cùng.



Bắt đầu từ lúc này, tình yêu của tôi, trái tim của tôi, đã hoàn toàn chết đi.