Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 45 : Hồ điệp (3)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Tiếng loa nhắc nhở trên máy bay, còn 15 phút nữa sẽ hạ cánh. Chỗ ngồi trong khoang phổ thông khá hẹp, Từ Phẩm Vũ muốn duỗi người chút cho đỡ mỏi nhưng không tìm nổi khoảng trống để vươn tay.



Từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, biển rộng xanh thẳm đang giấu mình giữa những đám mây mỏng manh. Ánh mắt cô lướt qua một quyển tạp chí kẹp ở sau ghế, trên bìa là một toà nhà khá quen thuộc, khách sạn Cảnh Lư nơi cô làm việc.



Có vẻ như Cảnh Lư nghiễm nhiên đã trở thành cảnh đẹp nổi tiếng của đảo Phỉ Châu. Xét ra thì cũng đúng, khách sạn này chiếm hết ưu đãi thiên nhiên nhờ vị trí cực đẹp, có thác nước, có hồ bơi, bên trong còn có cả sân golf rộng, đầy đủ mọi ưu thế.



Nếu không phải vì giá phòng cao quá thì cô đã phóng khoáng đặt một đêm ở phòng vip rồi.



Một đồng nghiệp nhờ đổi lịch làm với Từ Phẩm Vũ. Người này vào khách sạn trước cô hai năm, bình thường cũng rất hoà nhã, hay giúp đỡ cô nên Từ Phẩm Vũ không chần chừ mà nhận lời ngay. Làm liên tục mấy ngày đêm, bây giờ mới có được ngày nghỉ ngắn ngủi để đi thăm Đức Trí. Có điều chạy tới chạy lui đúng là càng mệt hơn.



Cô về đến khách sạn là hai giờ chiều, vào phòng nghỉ cắt hai gói cà phê hoà tan. Chỉ có cà phê, không thêm đường, nửa cốc nước lạnh, cô coi như thuốc Đông y uống một hơi cạn sạch.



Uống xong liền nhăn mặt le lưỡi, đắng đến mức đau cả họng.



Đang trong phòng thay đồ, Lâm Mẫn Mẫn gửi tin nhắn tới hỏi xem cô đang ở đâu. Từ Phẩm Vũ vừa trả lời thì mới vài giây trôi qua đã có người đẩy cửa vào. Lâm Mẫn Mẫn là quản lý, lớn hơn Từ Phẩm Vũ ba tuổi, đang tiếc là do bằng cấp quá thấp nên phải mất hai năm mới tới vị trí này. Nghe cô ta nói lúc trước được tuyển vào là vì biết tiếng Tây Ban Nha. Giữa cô ta và Từ Phẩm Vũ rất thoải mái, không hề có cảm giác cấp trên cấp dưới.



Lâm Mẫn Mẫn ôm ấm trà trong phòng khách, tựa vào tủ quần áo, nghiêm nghị nhìn cô, “Nói cho em nghe một tin bất hạnh.”



Từ Phẩm Vũ vừa mặc áo sơ mi xong, động tác hơi chậm lại, chờ cô ta mở miệng. Lâm Mẫn Mẫn nói tiếp, “Khách sạn của chúng ta bị thu mua rồi.”



Từ Phẩm Vũ sửng sốt quên cả cài cúc áo, lộ ra áo lót bên trong đang bao bọc bộ ngực. Lâm Mẫn Mẫn hất cằm, chậc vài tiếng mới khiến Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, vội vàng tiếp tục cài cúc áo. Lâm Mẫn Mẫn không chờ cô hỏi tiếp đã nói, “Tạm thời chưa công khai thông tin của ông chủ mới.” Cô ta lại liếc về phía cánh cửa đóng chặt, tiến đến gần Từ Phẩm Vũ, nói nhỏ, “Sáng nay CEO mới đã tới rồi, đang ở trong phòng Tổng thống.”



Từ Phẩm Vũ cười nói, “Chị muốn tìm vận may với tổng tài bá đạo à?”



Lâm Mẫn Mẫn nặng nề lắc đầu, “Hiện giờ chị không có tâm trạng, chị đang lo nhất là các sếp bên trên muốn thay máu, sẽ giảm biên chế!”



Lâm Mẫn Mẫn biết rõ mình không có trình độ để nhân lúc tuổi trẻ tìm phú hào bao dưỡng, làm vợ bé người ta để có vài căn nhà dưỡng già. Cô ta chỉ muốn bảo vệ vị trí lương cao hiện giờ.




Là một cô gái mặc đồng phục của khách sạn, trước ngực đeo biển tên nhân viên.



Cô ta mở cửa, nhận lấy hộp thuốc, lập tức nói, “Cảm ơn, làm phiền cô dọn bỏ bộ đồ ăn ở bên kia giúp tôi.”



Từ Phẩm Vũ nhìn về phía cô ta chỉ, là bàn trà trong phòng khách. Cô gật đầu rồi bước đi, giày cao gót giẫm lên sàn nhà màu nâu đỏ, tiếng động rất nhẹ.



Trên bàn trà đồ ăn còn hơn nửa, đều là món ngon đắt tiền, nhưng đáng tiếc là không ai thưởng thức.



Phòng khách nối liền với sân thượng nhìn ra biển, gió nhẹ thổi qua làm rèm bay phất phơ. Từ Phẩm Vũ nhanh chóng thu dọn đồ ăn, nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc thì lấy đặt luôn vào khay.



Nguyên Tình quay về phòng làm việc, trước khi đi còn quan sát cô. Có lẽ là mấy năm qua làm trợ lý cho Thẩm Hữu Bạch nên bị bệnh đa nghi mất rồi. Cô ta luôn cho rằng phụ nữ xinh đẹp tiếp cận Thẩm tổng đều có mục đích.



Từ Phẩm Vũ bưng khay lên, xoay người đi tới cửa, nhìn thoáng qua người đang đứng dựa vào mấy khung tranh trong góc.



Cô đứng lại. Ở bức tranh phía ngoài là một con bướm.



Cánh bướm tạo ra từ lông chim.



Nguyên Tình đặt hộp thuốc xuống, định nhắc anh uống ngay. Cô ta cầm cốc ra lấy nước nóng thì thấy Từ Phẩm Vũ vẫn đứng im ở trước cửa. Nguyên Tình hỏi, “Cô còn việc gì sao?”



Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, theo bản năng nhìn về phía cô ta. Vị trí này vừa vặn có thể thấy sau lưng người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc.



Cô lập tức quay đi, nói một câu, “Thật xin lỗi, tôi đã làm phiền rồi.”



Cô cuống quít rời đi. Nghe được giọng cô, Thẩm Hữu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, anh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ chậm một giây, cánh cửa vừa đóng lại.



P/S: Chương này dài ghê, bình thường tác giả viết có 1400 chữ một chương, chương này hẳn hơn 2400 chữ. Thẩm Hữu Bạch đúng là con đẻ có khác, chương trước vừa mang tiếng xấu chương này tác giả phải minh oan ngay