Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 46 : Hồ điệp (4)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Từ Phẩm Vũ chưa từng dám thẳng thắn với chính mình, vì sao phải chờ đợi. Nhưng lúc đứng trong phòng khách, nhìn thấy người kia, chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở nên rõ ràng.



Chỉ bóng lưng mà thôi, nhưng Từ Phẩm Vũ dám chắc là anh. Cô phát hiện ra mình chưa từng quên đường nét của anh, trong lòng cô vẫn dán đầy thông báo tìm người.



Bởi vì vẫn thích anh.



Dù không cố thích anh nữa, nhưng lại giống như đi thẳng một mạch, chỉ nhắm mắt một cái cũng nghĩ tới anh.



Dù cô đã tự tạo ra thói quen trả giá ngang bằng, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, cô không cần báo đáp, chỉ muốn tặng tất cả cho anh.



Cho nên, ngay lập tức cô lựa chọn né tránh anh. Tiếc là Từ Phẩm Vũ tự đánh giá cao khả năng trốn chạy của mình, cũng đánh giá thấp tình cảm của anh. So với nỗi mong nhớ xuất hiện lơ đãng của cô, thì từng nhịp thở của anh đều rừng rực khao khát.



Từ Phẩm Vũ bước thật nhanh đến phòng rác, đổ tất cả rác rưởi vào bên trong thùng, đặt khay lên giá. Cô vừa đi về phía thang máy, vừa cầm tai nghe, gọi cho bộ phận dọn dẹp.



Lúc ấn nút xuống của thang máy, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, hoảng sợ, cô vội vàng quay đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Nhưng giày cao gót vừa gõ xuống bậc thang thì phía sau đã vang lên giọng nói làm cô sững người lại.



“Từ Phẩm Vũ.”



Cô xoay người lại, chưa tới một giây mà cảm thấy như tim đã đập sai đến mấy nhịp.



So với hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cô, Thẩm Hữu Bạch trước mắt còn gầy hơn trước. Anh bình tĩnh đứng ở đó. Dáng vẻ thiếu niên đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn cảm giác trưởng thành, sâu không thấy đáy, ngay cả vọng tưởng cô cũng không dám chạm đến. Từ Phẩm Vũ cố gắng mỉm cười, nhưng lại càng làm gương mặt trở nên cứng nhắc, “Đã lâu không gặp.”



Anh nghe được bốn chữ này thì ánh mắt sầm xuống, định đi về phía cô thì cửa thang máy chợt mở ra. Giọng nữ lanh lảnh tham gia vào cuộc hội thoại của bọn họ, “Hữu Bạch?”



Cô gái bước ra từ thang máy, chân dài eo nhỏ, mặc jumsuit, vai khoác khăn lông, đồ trang sức chói sáng.



Giang Nghi Trân thân mật khoác tay anh, “Sao anh lại ở đây?”




Không ngờ cô lại đột nhiên đẩy anh, ngồi cách anh một đoạn, váy bó sát vào bắp đùi. Từ Phẩm Vũ đang mặc đông phục nhân viên, hai mắt đỏ ửng, gò má còn vương nước mắt, khiến người ta khó mà không sinh ra ý xấu.



Có điều cô lại không hề biết.



Từ Phẩm Vũ lau nước mắt, không cam lòng nhìn anh, “Dựa vào đâu mà anh muốn đi thì đi, muốn về thì về.”



Cô nghẹn ngào đến mức giọng nói trở nên mơ hồ, “Anh có biết không, có lúc em cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc, cứ chờ anh như vậy, đau khổ như thế nào…”



Thẩm Hữu Bạch cụp mắt xuống, sau đó lại nhìn cô, “Anh không biết.” Câu đáp lại này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô, khiến cô ngẩn người một lúc. Thẩm Hữu Bạch lại nói, “Xét về tình về lý, đáng lẽ anh phải thấy hổ thẹn. Nhưng thực sự anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tất cả những gì liên quan đến em, anh đều không có lý trí, cho nên không thể đứng ở góc độ khách quan để lo lắng cảm nhận của em.”



Anh dừng lại một chút, nói tiếp, “Có thể câu trả lời mà em muốn không phải như vậy, nhưng sớm muộn gì em cũng phát hiện ra anh là một kẻ ích kỷ, vậy nên anh thẳng thắn với em trước.”



Từ Phẩm Vũ còn không biết nên phản ứng lại như thế nào, chỉ nghe Thẩm Hữu Bạch kể, “Năm năm qua, anh không thể liên lạc với em, cũng phải kiềm chế khát vọng của bản thân với em, thường xuyên mấy ngày không ngủ được, bị chứng chán ăn, phải dựa vào việc truyền dịch dinh dưỡng để duy trì, tuy bị ép điều trị tâm lý nhưng cũng không khả quan lắm. Ngay cả bây giờ, cơ thể anh cũng đang ở trạng thái vô cùng mệt mỏi.”



Tất cả tâm tình của anh dường như đều che đậy sau đôi mắt thâm trầm, giọng anh lạnh lùng, “Anh biết rõ, nguyên nhân sinh bệnh là do em. Không chiếm được em, anh chỉ có thể dằn vặt chính mình.”



Thẩm Hữu Bạch nắm lấy tay cô, “Anh nói cho em biết những chuyện này, mục đích chỉ là…”



Anh nói, “Hi vọng em thấy anh đáng thương.”



Từ Phẩm Vũ sửng sốt, sau đó khóc đến rụt cả vai. Thẩm Hữu Bạch kéo tay cô, “Sau đó ôm chặt anh.”



Cô chủ động nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. Thẩm Hữu Bạch siết chặt lưng cô, ghé sát vào tai, “Hi vọng em nói với anh, em rất nhớ anh, muốn anh ở lại bên cạnh em, không đi đâu nữa.”



Từ Phẩm Vũ không ngừng được nức nở, cũng không cách nào nói được. Anh vùi đầu vào cổ cô, “Anh sẽ trả lời được thôi, chuyện này rất đơn giản, anh sẽ làm theo ý em.”



Nếu so sánh xem ai là người chìm đắm sâu hơn, cô hoàn toàn thảm bại.