Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 48 : Khoảng cách (2)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Khi Từ Phẩm Vũ nghe được tin tức này, cô không hề tỏ ra mừng rỡ. Lâm Mẫn Mẫn nhìn cô, hỏi, “Sao em có vẻ thất vọng thế?”



Từ Phẩm Vũ tiếc nuối nói, “Em còn chưa kịp ném đơn nghỉ việc vào mặt hắn.”



Lâm Mẫn Mẫn cười khẽ, “Em bớt bớt đi, khổ sở nhất là những người bị hắn ngủ mà chẳng được gì ấy.” Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Đúng vậy.”



Tính ra, nếu không phải do hôm qua Từ Phẩm Vũ tố cáo thì không chừng Trương Thắng Bình vẫn có thể một tay che trời. Như thế này có coi là cô đã gián tiếp vì dân trừ hại không?



Lâm Mẫn Mẫn tỏ vẻ mặt sùng bái, “Không thể không nói, vị tổng tái bá đạo đời mới này đúng là không tệ.”



“Sao?” Từ Phẩm Vũ không hiểu.



“Nghe nói anh ta vượt mọi khó khăn, đã giữ Cao Bằng ở lại.”



Lâm Mẫn Mẫn ghé sát cô, nói nhỏ, “Em mới tới không lâu nên không biết, chỉ nói riêng Cao Bằng thôi, ông ấy đã lớn tuổi rồi, tuy có nhiều đóng góp nhưng lớn tuổi thế thì giữ lại hay không không quan trọng, cái chính là đám quản lý xuất sắc dưới trướng ông ấy. Nếu Cao Bằng về hưu thì không sao, nhưng nếu là ông ấy bị buộc ra đi thì đám kia chắc chắn sẽ đi theo.”



Từ Phẩm Vũ bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu, “Đều đi cả thì chị sẽ hết khổ rồi.”



Lâm Mẫn Mẫn lườm cô, “Đợi khi nào tiếng Tây Ban Nha thống trị thế giới thì mới là lúc chị nở mày nở mặt.”



Từ Phẩm Vũ nở nụ cười. Lâm Mẫn Mẫn chép miệng, “Chậc chậc, chị còn tưởng là thiếu gia Thẩm Thị là cậu ấm phóng túng, không ngờ cũng biết mưu tính sâu xa.”



Nghe thấy mấy chữ thiếu gia Thẩm Thị, Từ Phẩm Vũ trợn mắt, “Tin này công khai rồi à?”



Lâm Mẫn Mẫn lắc đầu, “Không, làm gì có.” Cô ta lại ghé sát Từ Phẩm Vũ, ánh mắt loé sáng buôn dưa, “Có điều hôm qua chị nhìn thấy Giang Nghi Trân, chỉ nghĩ một chút thôi là đoán ra được.”



Từ Phẩm Vũ ngẩn người, hơi cụp mắt xuống. Lâm Mẫn Mẫn không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ tiếp tục nói, “Thông báo giảm biên chế đã có rồi, từ cấp quản lý chi nhánh trở xuống đều phải tiến hành kiểm tra, cuối tháng sẽ có danh sách.”



Từ Phẩm Vũ còn chưa kịp liếc nhìn thông báo thì đã bị gọi đến văn phòng quản lý chi nhánh. Cũng ngay lúc đó, Nguyên Tình đi theo người kia ra khỏi thang máy, hỏi anh, “Phóng viên hẹn phỏng vấn đã đến, có sắp xếp ở phòng hội nghị không?”




Cô nhíu mày lại, “Thật ra anh đang nghĩ gì.” Cô lắc đầu, “Tuy rằng 5 năm không phải là quá dài, nhưng đúng là chúng ta đều đã thay đổi.”



Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, cố kiềm chế xót xa, “Làm sao anh biết được em vẫn là người mà trước đây anh muốn.”



Im lặng một lúc lâu, Thẩm Hữu Bạch hỏi cô, “Em biết nấu ăn chưa?”



Anh nhìn khắp căn hộ, nói tiếp, “Cả căn nhà này, chỗ nào cũng lộn xộn.”



Từ Phẩm Vũ cười bất đắc dĩ, “Anh thay đổi đề tài gượng gạo quá đấy.”



Thẩm Hữu Bạch chậm chạp chớp mắt, dịu dàng nói, “Đó đều là những chuyện em từng kể với anh, còn nhớ không?”



Từ Phẩm Vũ sững sờ.



Khi đó, anh nói với cô “Anh sống một mình.” Cô kinh ngạc, thành thật biểu lộ, “Thật là giỏi, nếu em mà sống một mình thì nhà cửa chắc chắn sẽ rất lộn xộn, em còn chỉ biết ăn chứ không biết nấu…”



Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Anh chưa từng suy đoán em là người thế nào, tất cả mọi thứ về em đều là em nói cho anh, hiểu không?”



Anh nói, “Cho nên bây giờ em cũng nói cho anh biết em là người ra sao.”



Từ Phẩm Vũ không biết mắt mình ửng đỏ từ khi nào, nghe anh nói, nước mắt cô liền rơi xuống. Ngón tay anh gạt đi nước mắt trên gương mặt cô, anh cười, “Không cần lo lắng, với em, sự tiếp nhận của anh là mù quáng.”



Từ Phẩm Vũ muốn ngăn bàn tay anh lại nhưng lại bị anh giữ lấy, cô cúi đầu nghẹn ngào, “Em nấu mì ăn liền còn biết thêm trứng gà…” Cô sụt sịt mũi, phản bác, “…Chỉ là mấy hôm nay không có thời gian dọn dẹp nhà cửa thôi.”



Trong nháy mắt, cô không kiềm chế được tâm trạng, khóc thành tiếng, “Ai biết anh sẽ quay lại…”



Nụ hôn triền miên ngăn chặn tiếng nức nở. Hàm răng bị nhẹ nhàng mở ra, từ nông tới sâu, xoắn xít, đầu lưỡi nếm được nước mắt, mặn chát như nước biển.



P/S: Tớ thấy nhiều bạn vào nói là còn 2,3 chương nữa là hết truyện, không biết là các bạn xem convert đánh số chương có bị nhầm lẫn gì không, chứ truyện này phải còn cỡ chục chương nữa chứ không phải 2, 3 chương đâu.