Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 49 : Khoảng cách (3)

Ngày đăng: 20:30 26/05/20


Edit: Mộc



Thẩm Hữu Bạch áp tay lên eo cô, tay còn lại giữ lấy gáy cô, lọn tóc trượt theo ngón tay anh.



Nụ hôn của anh như thể muốn nuốt cô vào bụng khiến Từ Phẩm Vũ không nhận ra từng chiếc cúc đang bị cởi bỏ.  Tới khi cô phát hiện thì đầu ngón tay Thẩm Hữu Bạch đã nhẹ nhàng lướt qua rãnh ngực, cởi bỏ bra.



Áo lót rơi xuống, bầu ngực vừa được thoải mái thì đã bị bàn tay anh bóp mạnh. Thẩm Hữu Bạch đẩy cô nằm xuống sa lông, tóc dài rũ xuống nền nhà. Đuôi tóc trùng xuống tạo thành từng vòng xoáy, từ từ nuốt chửng lý trí của anh.



Tiếng khoá kéo váy vang lên, trong nháy mắt, váy bị cởi bỏ. Trên người cô chỉ còn áo sơ mi đã bị cởi hết cúc. Bàn tay anh khẽ vuốt ve nơi bí ẩn của cô. Đầu ngón tay lạnh lẽo tiến vào trong quần lót, làm lưng cô nổi da gà.



Ngón tay chạm vào âm thần mềm mại, giống như vỗ về động vật nhỏ. Tiếp theo, ngón trỏ ấn lên miệng huyệt, chậm rãi xâm nhập.



“A…” Bị ngón tay xâm nhập, cô chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ. Thẩm Hữu Bạch không vội vàng quấn lấy lưỡi cô mà nuốt nước bọt sắp tràn ra. Hôn lên cổ cô, liếm láp đường cong ở cổ. Từ Phẩm Vũ nhìn anh, thấy anh đang trượt dần xuống ngực mình.



Chóp mũi chạm lên da thịt làm cô ngứa ngáy, tay cô luồn vào tóc anh. Đã rất lâu anh chưa nếm hương vị mềm mại của ngực cô, lúc thì cắn mạnh, lúc lại ngậm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa.



Đầu lưỡi trơn trượt cuốn lấy nhũ hoa, dòng điện làm thần kinh cô tê dại, cô ngửa đầu lên, càng làm ngực mình áp chặt vào miệng anh. “Ưm” Từ Phẩm Vũ rên rỉ thành tiếng.



Bọt nước trượt qua ngón tay anh. Anh lại thêm một ngón nữa, từng chút mở ra âm huyệt của cô.



Thẩm Hữu Bạch dùng tay cởi thắt lưng. Dục vọng cứng rắn chống lên miệng huyệt, chất lỏng của cô đã làm ướt cả anh. Cô cảm nhận được vật kia đang ma sát âm thần, trượt qua hạch châu mẫn cảm, một cảm giác nóng bỏng thiêu đốt toàn thân cô.
Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, trả lời, “Tiền thuê nhà rất đắt.”



Khu du lịch nổi tiếng nên bất động sản đều là tấc đất tấc vàng, đặc biệt khu vực ven biển. Cô có thể tìm được trong thành phố một căn hộ mà tiền thuê và chi phí phụ theo chỉ hết hai phần ba lương đã là cảm ơn trời đất rồi.



Cho dù căn hộ đã cũ nên thường bị cúp điện. Trong lúc cô đang suy nghĩ, Thẩm Hữu Bạch nói, “Khu nhà Thượng Thuỷ giá thuê rất rẻ, điện nước miễn phí.”



Thượng Thuỷ là khu nhà ngay phía sau khách sạn Cảnh Lư, chắc chắn là khu người giàu. Cho nên Từ Phẩm Vũ trừng mắt nhìn anh, “Thế thì đầu óc chủ nhà có vấn đề rồi.”



Thẩm Hữu Bạch đáp lại, “Có lẽ vậy, em có thể chữa được không?”



Cô nhướn mày, “Vậy thì miễn luôn cả tiền thuê nhà đi.”



Thẩm Hữu Bạch xoay người, đè cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên thái dương, “Em có thể thanh toán bằng phương thức khác.” Không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh cúi người, không hề báo trước mà tiến vào cơ thể cô.



“Ưm…” Cô bỗng dưng nắm lấy cánh tay Thẩm Hữu Bạch, móng tay sắp đâm vào da anh. Giọng anh khàn khàn u ám, “Vũ Mao, anh muốn vào từ phía sau.”



Ánh đèn ấm áp, gương mặt mê người, Từ Phẩm Vũ khẽ gật đầu. Bình thường Thẩm Hữu Bạch chỉ gọi tên của cô, rất ít gọi cô là Vũ Mao. Đại khái chính là đợi đến tình huống như thế này, dỗ cho cô hoàn toàn ngơ ngẩn chấp nhận làm theo ý anh.



P/S: Hi hi, cái chương này định cắt bỏ H ở giữa để làm cho nhanh, nói thật với các bạn mấy đoạn H làm lâu lắm, vì đang làm lại phải dừng, không biết edit như thế nào cho nó đỡ thô mà vẫn đủ ý, không làm đứt mạch cảm xúc của người đọc. Nhìn chung do giai đoạn đầu nhiều H rồi nên mấy đoạn sau này tớ chỉ muốn cắt béng đi. Đọc đi đọc lại mấy lần với đếm số chữ thì thấy cả cái chương toàn H, cắt H thì chỉ có hai đứa đi vào nhà, đè nhau lên sô pha, cắt, sau đấy bế nhau vào giường, kéo rèm cửa sổ, cắt, tỉnh lại thấy cái đèn, hút thuốc, nói chuyện thuê nhà, cắt. Hết sạch cả chương, nên tóm lại là không cắt được:((