Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 5 : Ác mộng (1)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Lúc anh tỉnh lại đã là một giờ chiều. Lòng bàn tay lạnh lẽo, đầu đau như búa bổ, ho khan không ngừng.



Thẩm Hữu Bạch ngồi yên bên mép giường, đốt một điếu thuốc. Tàn thuốc rơi nhẹ lên nền nhà.



Hút xong một điếu, anh lại nằm ngửa lên giường, thở hổn hển, lại ho sù sụ. Tiếng ho vang vọng khắp cả căn phòng trống vắng.



Điện thoại di động rung lên ở đầu giường, anh khó khăn ngồi dậy mở máy.



“Này, sao hôm nay cậu không tới trường?” Giọng Chu Khi Sơn trở nên vô cùng ồn ào, giống như có rất nhiều con ruồi lượn qua lượn lại trong đầu anh. Thẩm Hữu Bạch ấn huyệt thái dương, tạm thời không lên tiếng.



“Vậy buổi chiều nay bầu thành viên hội học sinh cậu cũng không đến à?”



Thẩm Hữu Bạch hít một hơi thật dài, trước khi cúp điện thoại chỉ nói, “Đi ngay đây.”



Anh thay đồng phục học sinh chỉnh tề, lấy thêm áo khoác, lúc ra khỏi cửa vẫn có chút mơ hồ.



Đóng cửa lại, cũng đóng kín luôn ngôi nhà rộng rãi kia.



Anh tiện đường đón một chiếc taxi, giọng khản đặc nói tên học viện Đức Trị. Ai nghe phong phanh cũng biết trong đám học sinh mới có một người tên là Thẩm Hữu Bạch, vừa nhập học đã trở thành tiêu điểm, vì nhà anh là cổ động của Đức Trị, mà vẻ ngoài lại đẹp trai.



Hắn tiện tay ngăn lại rồi một chiếc tắc xi, ách giọng nói báo ra rồi Đức Trì học viện tên.



Hiện giờ, năm thứ ba tốt nghiệp, hội học sinh tiến hành bầu cử, cơ bản là thay máu. Danh hiệu hội trưởng hội học sinh chắc chắn rơi vào người Thẩm Hữu Bạch.



Đây là quy tắc của trò chơi.



Đương nhiên, tiền đề là anh nhất định phải tham gia buổi bỏ phiếu.



Một tấm màn đen lớn như vậy, nếu cái vương miện phải đội cho không khí thì không còn gì để nói rồi.



Đứng trên bục diễn thuyết, anh bình tĩnh nói lại bài viết đã học thuộc. Lúc đi xuống, đầu đã đau kinh khủng.



Chu Khi Sơn chuẩn bị lên bục diễn thuyết, thấy anh có vẻ không ổn, “Cậu không sao chứ?”



Thẩm Hữu Bạch giơ tay ra hiệu cho cậu ta lên bục, vỗ vai một cái liền đi mất.



Anh đẩy cửa ra khỏi phòng họp, ánh sáng lúc hoàng hôn không chói mắt nhưng dường như vẫn đang thiêu đốt anh. Khó chịu vì đau đầu, chỉ muốn hít thở không khí, nhưng đôi chân lại mềm oặt tới mức không thể đỡ được cơ thể. Anh vịn vào tường, trước mắt như bị bịt kín bởi một màn sương mù, trời đất quay cuồng.



Đột nhiên có người đỡ anh dậy.



Mùi hoa.



Anh có thể ngửi thấy.



Không phải là mùi nước hoa, không thể phân biệt được là hoa gì, hình như có nhiều loài hoa lẫn vào nhau.



“Bạn bị ốm rồi.”




Bọn họ không cùng một lớp nhưng hàng ngày đều cùng đi cùng về. Quan hệ giữa họ là gì, cho dù không nói rõ thì chỉ cần không mù, không ngu là có thể đoán được.



Mùa hè năm thứ hai, ve sầu kêu vang.



Cô đổi chỗ ngồi tới bên cửa sổ, tối ngày hôm ấy, lần đầu tiên Thẩm Hữu Bạch mơ thấy cô.



Khi tỉnh lại, tóc mai anh ướt đẫm.



Anh buồn bực lấy điều khiển, cho nhiệt độ điều hòa thấp xuống thêm vài độ.



Ngày tiếp theo, buổi sáng là giờ thể dục, anh trốn vào một chỗ mát mẻ.



Bật lửa vừa tóe ra tia lửa thì một cái túi xách bay từ trên trời xuống, bịch một tiếng trước mặt anh, anh ngẩn người.



Vài chiếc lá cây cũng từ từ rơi xuống.



Anh ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh nắng làm anh nheo mắt lại, có người đang leo tường, một cái chân nhỏ vươn vào.



Cơn gió thổi qua, cô cũng sửng sốt.



Sau đó, cô tỉnh táo lại, vội vàng nhảy xuống.



Cô cầm túi xách lên, vỗ vài cái, nhìn Thẩm Hữu Bạch một lúc lâu mới nói, “Chuyện vừa nãy, làm ơn coi như không nhìn thấy gì.”



Nói xong, cô lúng túng sửa sang lại đồng phục, kéo lại chiếc váy, kích động bỏ đi.



Thẩm Hữu Bạch nắm chặt cái bật lửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi.



Vừa nãy, anh nhìn thấy quần lót của cô rồi.



Màu trắng.



Anh lại châm một điếu thuốc nữa.



Ngay cả con mọt sách Tần Nhiên cũng phát hiện ra anh đang nghiện thuốc nặng hơn.



Thẩm Hữu Bạch kiêu ngạo như vậy, sao có thể theo đuổi thứ của người khác.



Anh lại mơ thấy cô lần nữa.



Cô ngồi trên người anh, chập trùng lên xuống, hai gò má nhuộm đỏ như hoa hồng, tiếng rên quyến rũ như dao, cắt đứt thần kinh của anh.



Anh mở mắt ra, nhìn thẳng vào bóng tối yên tĩnh, thở dốc.



Khi cô cầm chặt cây bút, viết ra Từ Phẩm Vũ, ba chữ này là ác mộng của anh.



Anh cứ thế chìm vào giấc mơ, không thể tỉnh lại.