Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 6 : Ngũ giác (1)
Ngày đăng: 12:37 30/04/20
Edit: Mộc
Chu Khải Đường bước vào phòng học, Từ Phẩm Vũ đã thay đổi tư thế, nằm nhoài người đầy chán chường trên bàn.
Cậu đi tới đã lên chân ghế của cô.
Từ Phẩm Vũ định chửi rủa một câu, là đứa nào không có mắt thế, không thấy lớp trưởng đang buồn phiền à.
Vừa ngẩng đầu lên thấy Chu Khải Đường, kiêu ngạo hung hăng lập tức bị đè xuống.
Cô tức giận nói, “Làm gì thế!”
Chu Khải Đường thấy vẻ mặt ấm ức của cô liền nở nụ cười, “Chủ nhiệm lớp tìm cậu đấy.”
“Không đi!”
Từ Phẩm Vũ nói vậy nhưng vẫn đứng lên.
Ánh mắt Chu Khải Đường đi theo bóng lưng cô, “Không phải vừa nói là không đi à?”
Đúng là Từ Phẩm Vũ không muốn đi, nhưng nghĩ kĩ thì nếu đi có thể thấy Thẩm Hữu Bạch, còn có thể vờ vịt đi ngang qua phòng học của anh. Nếu may mắn, Thẩm Hữu Bạch còn có thể nhìn cô hai giây.
Mười phút trước, hoa hồng bị vứt bỏ, vậy mà đảo mắt một cái đã không sao rồi, người này chỉ có thể là Từ Phẩm Vũ.
Lâm Hoành gọi cô tới là để hỏi xem trong lễ đón học sinh mới, lớp họ sẽ làm gì.
Từ Phẩm Vũ không hề khách sáo kéo một cái ghế tới ngồi cạnh anh ta, bắt đầu khoác lác.
Lớp bọn họ sẽ làm một buổi biểu diễn nho nhỏ, bởi vì hát, chơi đàn, gõ trống, loại nào lớp họ cũng có người biết.
Từ Phẩm Vũ bốc phét tới mức pháo hoa tung tóe, Lâm Hoành nghe đến mơ hồ, “Dừng dừng dừng, tôi hiểu rồi, chẳng phải chỉ là hát mấy bài sao.”
Cô im lặng một chút rồi gật đầu, “Đúng thế.”
Tới khi Từ Phẩm Vũ ra khỏi văn phòng, chuông vào lớp đã vang lên, mục đích đạt thành một nửa rồi. Cô vội vàng rẽ vào WC, xoay người trong gương kiểm tra lại đồng phục, sửa sang lại tóc.
Lúc cô tới cửa lớp A thì nghe được giọng của một giáo viên nam, “Có bạn nào muốn nói không?”
Anh ta đi chậm rãi giữa các dãy bàn, “Cứ nói những gì các em thích, ví dụ như lời thơ, câu nói trong phim ảnh, cái gì cũng được.”
Tâm trạng Từ Phẩm Vũ không tốt, trả lời yếu ớt, “Mình đi thư viện.”
Trần Tử Huyên vô cùng sợ hãi, hỏi: “Lẽ nào núi lửa sắp phun trào?”
Ngụy Dịch Tuần cau mày, tỏ vẻ thâm sâu, “Cũng có thể Godzilla được thả ra.”
Phản ứng của hai người này làm cô không còn gì để nói, “Thôi đi, chẳng qua mình chỉ đi thư viện thôi mà.”
Trần Tử Huyên lắc đầu, “Cậu có nói với mình hôm nay là tận thế thì cũng không chấn động bằng việc cậu đi thư viện.”
Từ Phẩm Vũ chán không thèm lườm nữa.
Theo thường lệ, cô tạm biệt Trần Tử Huyên ở chỗ tàu điện ngầm.
Cô nhìn vào khoảng không tối tăm đến xuất thần, Ngụy Dịch Tuần đang nói chuyện thì phát hiện ra người bên cạnh hoàn toàn không nghe cậu.
Cậu huých tay vào Từ Phẩm Vũ, “Sao thế.”
Từ Phẩm Vũ lập tức xoay người, nghiêm túc nhìn Ngụy Dịch Tuần. Sau mười mấy giây, cô vẫn bình tĩnh mím môi, một câu cũng không nói.
Ngụy Dịch Tuần bị cô nhìn chăm chú đến mức hoảng hốt, “Cậu làm sao thế?”
Từ Phẩm Vũ giơ tay lên xem đồng hồ, đếm nhịp tim của chính mình. Tất cả đều bình thường. Cô nhìn Ngụy Dịch Tuần thì không có cảm xúc đặc biệt gì.
Từ Phẩm Vũ cúi đầu, thở dài một tiếng.
Gương mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Hữu Bạch lại trở thành mị dược với cô.
Ở gần một chút, cô đã nghĩ sẽ cởi cúc áo sơ mi của anh, muốn lưu lại dấu răng trên cổ họng anh, muốn ngón tay của anh trượt xuống dưới bụng cô.
Nghĩ… Không thể nghĩ thêm nữa.
Đâu chỉ là đáng sợ.
Thẩm Hữu Bạch ở trong phòng khách không bật đèn, gạt tàn trên sa lông đầy tàn thuốc lá. Anh hút thuốc rất sạch sẽ.
Sạch sẽ, giống như tấm lưng trắng nõn của cô.