Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 8 : Ngũ giác (3)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Phía sau lưng Chu Khải Đường là ánh sáng mỏng manh, cậu nhìn cửa sân thượng mở ra. Thiếu nữ chạy tới, làn váy chập chờn, sau đó ngồi bệt xuống đất.



Cậu gãi cổ, đi lại gần, “Cậu tới đây làm gì thế?”



Từ Phẩm Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ta thì hơi sửng sốt, “Thế cậu ở đây làm gì?”



Cậu trả lời, “Có người hẹn mình tới sân thượng.”



Từ Phẩm Vũ hỏi tiếp, “Quyết đấu à?”



Chu Khải Đường nhét hai tay trong túi quần, nhún vai, “Ai biết được.”



Cô đưa tay về phía cậu, “Dìu mình một chút, chân mình mềm nhũn rồi, không đứng lên nổi.”



Chu Khải Đường vừa cười vừa nắm lấy cánh tay cô, “Cậu làm chuyện gì xấu hả?”



“Đúng đấy, mình đã nói cái bí mật nhỏ của cậu ra rồi.”



Một lực rất mạnh kéo cô lên, chân cô thực sự đã tê rần, không thể đứng vững nổi, nhào vào người Chu Khải Đường, suýt nữa là kề sát lồng ngực cậu.



Từ Phẩm Vũ lúng túng, vừa định xin lỗi thì cửa sân thượng bị đẩy ra. Cô và Chu Khải Đường cùng nhìn sang.



Là Lục Âm.



Cô ấy đứng ở đó, vẻ mặt có chút hoảng sợ, nghi ngờ, sau đó lập tức xoay người chạy xuống tầng. Chu Khải Đường có vẻ kinh ngạc, nhìn Từ Phẩm Vũ, “Cậu… nói thật hay giả?”



Ý hỏi chuyện cô nói ra bí mật của cậu.



Từ Phẩm Vũ chỉ tay lên trời, “Mình xin thề, tuyệt đối không nói ra.”



Cậu bình tĩnh gật đầu.



Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên, “Cậu còn không đuổi theo đi!”



Chu Khải Đường không hiểu gì, “Vì sao phải đuổi theo?”



Tư thế lúc nãy của bọn họ có lẽ đã làm Lục Âm hiểu lầm rồi. Từ Phẩm Vũ sốt ruột nói, “Chắc là bạn ấy tới tìm cậu đấy!”



“Chưa chắc, có lẽ cũng bị người ta hẹn lên sân thượng để quyết đấu.”



Cô suy nghĩ một chút, thôi thì mọi người đều độc thân cũng được, đỡ ai bị kích thích vì bạn mình tình cảm ân ái.



Nhiệm vụ hỗ trợ này tạm hoãn lại đã.




Nhân viên thu ngân trong cửa hàng cầm một bao thuốc lá, quét mã vạch ‘bíp’ một tiếng.



Thẩm Hữu Bạch cất ví tiền, xoay người, đôi mắt lập tức bắt được bóng dáng của một người, mọi thứ như dừng lại trong một khoảnh khắc.



Từ Phẩm Vũ đứng dưới mái hiên, giơ tay vuốt nước trên mặt, tay áo khẽ run lên.



Nghe thấy tiếng cánh cửa tự động mở, cô vô thức nghiêng đầu nhìn lại. Một bên là con đường tối tăm, một bên là ánh đèn sáng chói.



Đôi mắt anh trở nên đặc biệt rõ ràng.



Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, cứng người, quay đầu đi.



Thẩm Hữu Bạch không đi tiếp mà đứng bên cạnh cô, châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay ra, lại bị không khí ẩm ướt đánh tan.



Làn khói trắng xám che mất lông mày anh, không rõ anh nghĩ gì.



Cô mím môi, không biết nên nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày ướt đẫm. Sau đó, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.



Nước đọng không ngừng chảy vào cống thoát nước.



Chỗ váy ướt của cô sẫm màu lại, dính vào đùi.



Nước mưa trượt xuống dọc theo chân cô.



Thẩm Hữu Bạch không nhìn nữa, thuốc đã hút xong.



Anh nhét bao thuốc vào trong túi áo khoác, sau đó đặt cái ô vào tay cô.



“Nhà mình ở gần đây, cậu lấy ô mà về.”



Anh nói xong, kéo mũ áo khoác lên, giẫm lên mặt đất ướt nhẹp, đi mất.



Từ đầu tới cuối, không nhìn cô một lần.



Thật ra đây là dịu dàng hay là lạnh nhạt.



Từ Phẩm Vũ choáng váng, tam quan đổ nát cũng chẳng sao, với cô mà nói thì có gì khác nhau đâu.



Ánh mắt cô từ từ rơi xuống cái ô trong tay.



Tình cảm dành cho anh hình như lại dệt lưới rộng hơn.



Đã có sẵn nền móng rồi, chỉ cần một hành động tùy tiện của anh cũng khiến nó trở thành cái kén trong lòng cô.