Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 9 : Ngũ giác (4)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Trước cửa nhà Từ Phẩm Vũ có ba cái cây, một cây là cây bạch quả, một cây khác là cây bạch quả, cái cây còn lại cũng là cây bạch quả.



Dự báo thời tiết nói sẽ có mấy ngày mưa liên tiếp, nhắc nhở mọi người ra ngoài cần mang theo ô và áo mưa.



Bên trong túi của cô có hai cái ô.



Vừa ra khỏi nhà được mấy bước thì nước mưa từ lá cây rơi xuống, dính vào xương quai xanh của cô, lạnh đến ghê người. Từ Phẩm Vũ rụt cổ lại, lấy ô từ trong túi ra.



Lúc tới cổng trường, mưa nặng hạt dần, nện bùm bụp trên mặt ô.



Từ Phẩm Vũ đứng trước cửa văn phòng, đột nhiên mũi ngứa ngáy, “Ắt xì…” một cái. Cô khụt khịt mũi rồi đẩy cửa vào phòng.



Lâm Hoành dặn cô chuẩn bị cho buổi kết thúc lễ đón học sinh mới, làm đại biểu cho học sinh ưu tú, lên phát biểu với các học sinh mới.



“Không cần hồi hộp đâu, chỉ là để em trao đổi kinh nghiệm học tập với các em ấy thôi, chia sẻ thêm vài hoạt động mà em thích ở học viện nữa.”



Từ Phẩm Vũ hơi sửng sốt, “Sao lại là em?”



Lâm Hoành đột nhiên vỗ lên cánh tay cô một cái, suýt nữa là đẩy cô ngã lăn ra đất, “Vinh dự lớn như thế mà sao lại không thích hả?”



Mặt Từ Phẩm Vũ như đưa đám, “Tình nguyện ạ.”



Lâm Hoành liền cười, “Các thầy giáo khác cũng thấy em chạy theo tôi khoác lác cả ngày rất tốt nên cũng đề cử em đấy.”



Biểu diễn rock and roll đã át đi tiếng mưa rơi đánh lên bệ cửa sổ, từng cơn gió ẩm ướt thổi vào phòng học. Trời mưa cũng không thể làm giảm nhiệt tình của các bạn trẻ với đồ ăn ngon, các quầy bán đồ ăn vặt đều dựng lều để tránh mưa.



Từ Phẩm Vũ uống nốt viên thuốc cuối cùng, miệng lúng búng nói với Trần Tử Huyên, “Mình đi một lúc.”



Có câu nói rất đúng, có vay có trả, sau này mượn tiếp sẽ không khó.



Bên ngoài vắng vẻ tiêu điều, cửa chỉ khép hờ. Bên trong là phòng nghỉ chuyên dụng của hội học sinh.



Từ Phẩm Vũ đứng lại, hít sâu một hơi.



Cô gõ nhẹ hai tiếng, đẩy cửa đi vào, “Xin hỏi bạn Thẩm Hữu Bạch có ở đây không?”



Bây giờ trong phòng nghỉ có có ba cặp mắt, đồng thời nhìn về phía cô. Trong đó không có Thẩm Hữu Bạch.



Trần Mặc hỏi cô, “Bạn có chuyện gì à?”



Từ Phẩm Vũ giơ tay lên, “Mình đến trả cái ô.”



Chu Khi Sơn nhìn cây dù màu chàm trên tay cô, chầm chậm nhắc lại từng chữ, “Trả cái ô.”



Cậu ta nghiền nát tan ba chữ này, sau đó nở nụ cười, “Cậu ấy mượn ô của bạn à?”



Thái độ có vẻ không tin tưởng, hơn nữa còn đánh giá với thâm ý khác.
Anh đỡ lấy gáy cô, tóc cô trượt qua những ngón tay anh.



Môi Thẩm Hữu Bạch hơi lạnh, giam cầm cố, mãnh liệt như thế muốn cắn đứt đầu lưỡi cô. Từ Phẩm Vũ nức nở vài tiếng nhưng đều bị anh nuốt vào bụng.



Cô không có đường lùi, không thể làm gì khác ngoài việc túm chặt áo Thẩm Hữu Bạch. Anh không ngừng cướp đoạt, nhưng tốc độ đã dần chậm lại, tấn công thong thả mà mạnh mẽ. Tay vẫn đè lên hông cô, áp chặt cô vào lòng mình.



Chân Từ Phẩm Vũ như nhũn ra, đầu óc mờ mịt, mà không biết từ lúc nào, đầu gối của Thẩm Hữu Bạch đã đỉnh vào giữa hai chân cô.



Anh buông đôi môi tươi mát kia, cô lập tức há miệng hít thở, giống như con cá sắp chết ngạt.



Đối diện với đôi mắt say mê của cô, Thẩm Hữu Bạch không có cách nào nhẫn nại thêm được nữa. Anh cúi đầu thấp hơn, sát lên gáy cô, ngửi được mùi hoa thoang thoảng.



“Cậu ta cho em cái gì, vì sao lại muốn ở cạnh cậu ta?”



Giọng nói của Thẩm Hữu Bạch ở rất gần, đầu độc cô, làm nhịp tim trở nên gấp gáp.



Cô không hiểu, “Cậu đang nói gì thế?”



Trên thực tế, sự nghi ngờ của cô còn chưa kịp kéo dài tới hai giây, tay Thẩm Hữu Bạch thò vào dưới váy cô, từ bắp đùi mịn màng, dần dần tiến lên trên.



Anh làm cô trở nên tê dại, cô kinh ngạc kêu lên, “Cậu làm gì thế?”



“Bất kể Ngụy Dịch Tuần cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em, còn nhiều hơn cậu ta.”



Từ Phẩm Vũ sửng sốt.



Quên đi lòng bàn tay nóng rực của anh dường như đang bao vây hạ thể của cô.



Thẩm Hữu Bạch ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu đến đáng sợ.



Ngay sau đó, bàn tay anh đã chạm lên quần lót cô, nhấn một cái lên trung tâm đóa hoa.



Từ Phẩm Vũ thét chói tai, đẩy mạnh anh ra, vội vàng né tránh nên va phải chân bàn.



Chiếc bình trên bàn bị rung động đổ xuống, những hạt nhựa bên trong rơi ầm ầm xuống sàn, nảy đi lung tung.



Cô nhào tới cánh cửa, giữ lấy tay cầm, cố vặn ra, thậm chí dùng cả hai tay vặn mấy lần mà cũng không được.



Có ai đó…



Đã khóa cửa.



Phía ngoài cổng trường.



Tần Nhiên hẹn với Chu Khi Sơn tới nhà cậu ta chơi game. Sau khi lên xe, đóng cửa lại, Tần Nhiên tiện mồm hỏi, “Sao cậu lại lừa nữ sinh lúc nãy?”



Chu Khi Sơn tỏ ra oan uổng, “Không phải mình.” Cậu ta mỉm cười, “Là hội trưởng đại nhân ra lệnh cho mình làm thế.”