Tang Thế Sinh Tồn

Chương 14 : Quán bar [1]

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Bởi vì bị đàn cương thi cản trở, khi xe chạy trên con đường thì sắc trời dần âm trầm, mưa dần tạnh. Thành thị không có điện, những tòa cao ốc tựa như lâu đài làm bằng bùn tối như mực đứng ở yên tĩnh đô thị, tựa như trong bóng đêm rừng sâu. Có một số cao ốc cháy làm cho hắc ám dày đặc dấy lên chút ánh sáng.



Vương Dương mở đèn pha xe hơi chiếu sáng con đường tối như mực, đường cái chỉ có hai chiếc xe hơi của bọn họ đơn độc chạy. Hai bên đèn đường bởi vì cúp điện mà biến thành cảnh trí. Vương Dương hạ kính cửa xe, tay vươn ra gõ rớt khói bụi, một lần nữa đem điếu thuốc bỏ vào miệng hút. Cậu mở máy bộ đàm nói.



“Dương Nhất Hàng, Dương Nhất Hàng, nghe được không? Hiện tại trời đã tối, chúng ta trong chốc lát không thể tới được cửa Đông, chẳng bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ hừng đông lại đi? Ban đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm, cương thi sẽ đi ra.”



Nghiêm Hoa ngồi bên cạnh Dương Nhất Hàng nghe vậy nói chen vào. “Không xa phía trước có một phố đêm, để tôi chỉ đường. Tôi biết rõ bên kia, có thể tìm nơi an toàn nghỉ ngơi.”



Dương Nhất Hàng biết trong phút chốc cũng không tới được mục đích, nhìn lại ghế sau Lưu Lục bởi vì bị di động mà sắc mặt trở nên cực kỳ kém, cần phải có chỗ ổn định nằm nghỉ. Dương Nhất Hàng đáp ứng.



“Được rồi, vậy anh chỉ đường đi, chúng ta tìm chỗ nghỉ. Vương Dương, cậu đi theo xe chúng tôi.”



“Ừ được ~” Vương Dương đồng ý, tắt bộ đàm xoay tay lái, đi theo xe cảnh sát quẹo vào phố đêm.



Con phố vốn nhấp nháy ánh đèn đủ màu nay đã không còn sáng rỡ, đèn nê-ông không có điện không thể phát sáng. Cửa quán bar có bị đập phá, có cửa dấy lên ngọn lửa. Có mấy bóng người đứng gần đống lửa lớn tiếng cười nói.



Một người đàn ông đô con tay trần cầm súng bắn đạn, hưng phấn vung con dao, đối với cô gái bị bọn họ vây quanh lớn tiếng mệnh lệnh.



“Nghe lời, không được nhúc nhích, nếu nhúc nhích coi chừng tao đâm lệch.”



“Mao đại ca! Đâm chết ả! Đâm chết ả! Ha ha ha ha ~~” Hai người đứng cạnh hưng phấn đem chai rượu ngoại quốc nồng độ cao, miệng chai nhét mảnh vải dí vào lửa, sau đó quăng hướng quán bar bên cạnh. Thủy tinh cửa sổ quán bar bị phá vỡ, bình rượu bén lửa lúc va chạm nháy mắt nổi lên hừng hực lửa. Khiến vài người nhìn thấy cảnh này càng hưng phấn, lớn tiếng tru lên như kẻ điên.



“Các….các người điên rồi à? Vì sao muốn giết tôi? Không phải lúc này các người nên chạy trốn hoặc giết cương thi ư? Vì sao muốn giết tôi? Tôi là con người!” Cô gái bị đám người đẩy ngã sợ tới mức toàn thân phát run, vừa phẫn nộ vừa khó hiểu hành vi của họ.



Cô chỉ là người bình thường làm thêm ở quán bar kiếm chút tiền lương. Chẳng biết tại sao cương thi chỉ có trong điện ảnh bỗng dưng xuất hiện tại sự thật. Mọi người có bị cắn chết, có chạy trốn. Cô chưa kịp chạy, lại sợ bị cương thi bên ngoài bắt lấy nên vẫn tránh trong quán bar.



Cho đến khi quán bar xuất hiện vài người này. Cô còn chưa kịp vui mừng thì nhìn đến mấy người này đem đồng nghiệp của cô, lúc trước hai người cùng nhau trốn, cô trơ mắt nhìn họ dùng đao và gậy gộc gõ chết nữ đồng nghiệp yếu đuối.



Cô sợ hãi lảo đảo chạy ra quán bar, chưa được xa đã bị đám người đuổi theo.




Tiếu Dịch ngừng bước, không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Vương Dương.



Vương Dương bị nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, không biết Tiếu Dịch có ý định gì, há hốc mồm muốn nói cái gì đó.



Ai ngờ bị phía trước dẫn đường Nghiêm Hoa lên tiếng đánh gãy.



“Tới rồi, chính là tiệm này.”



“Ác…..chúng ta đi qua thôi?” Vương Dương chỉ phía trước, ngượng ngùng nói.



Ánh nhìn chăm chú làm cho cậu cảm thấy áp lực hai tròng mắt tối đen rốt cuộc dời đi, Vương Dương thở ra đi tới chỗ quán bar Nghiêm Hoa nói.



Ở khu phố đêm này cửa tiệm vị trí không quá nổi bật. Chỉ có cánh cửa sắt tối đen, ngay cả bảng hiệu cũng không có.



“Chỗ này? Quán bar?” Vương Dương nghi hoặc.



“Ha ha, quán bar này là bạn của tôi mở, chuyên môn dành cho hội viên VIP, chỉ cho phép một số ít người, phải dùng thẻ từ chuyên môn mới mở cửa được. Thế nên bên trong chắc là so với quán bar bình thường an toàn hơn. Nhưng để phòng ngừa, chúng ta nên thận trọng tiến vào.” Nghiêm Hoa từ trong ngực lấy ra một cái thẻ từ chất liệu có vẻ đặc biệt, ở bên cạnh góc sáng sủa xẹt qua.



Cửa *tích—* một tiếng chậm rãi mở.



“Ủa? Còn có điện?”



“A, quán bar này dùng năng lượng mặt trời.”



“….quả là công nghệ cao.”



Đoàn người tiến vào cửa sắt bên trong, cánh cửa ngay khi một người cuối cùng đi vào liền nhanh chóng khép lại. Bốn phía im ắng tựa như cái gì đều không phát sinh. Khu phố đêm khôi phục yên tĩnh vốn có