Tang Thế Sinh Tồn
Chương 15 : Quán bar [2]
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Đi qua màu đen cánh cửa sắt, đập vào mắt là một hành lang hình tròn đường hầm, hai bên gắn đèn cảm ứng, mỗi khi có người đi qua chúng sẽ chiếu sáng, thiết kế tạo cảm giác vũ trụ viễn tưởng.
Mọi người vừa tò mò vừa cảnh giác đánh giá bốn phía hành lang, đi hơn mười thước thì nhìn đến cánh cửa gỗ lớn khép kín. Cửa gổ điêu khắc thật nhiều hoa văn hình nổi, tay cầm là trang sức thủy tinh châu báu tinh xảo. Thấy cánh cửa này liền biết quán bar thiết kế trang hoàng xa xỉ đến cỡ nào.
Nghiêm Hoa ở bên cạnh bàn phím rất nhanh gõ mật mã, ấn vân tay, cửa chậm rãi mở ra hai bên. Bỗng một cái phi tiêu đột nhiên từ bên trong bắn ra, mọi người vội vàng né tránh.
“Ai?” Dương Nhất Hàng giữ chặt Nghiêm Hoa đứng gần nhất chật vật lăn sang bên, tránh thoát phi tiêu, lớn tiếng hỏi bên trong.
Người bên trong nghe là thanh âm của con người, liền đáp.
“Thật xin lỗi, tôi cứ tưởng là cương thi, vì phòng vệ nên mới lỡ tay.”
Theo cánh cửa dần mở rộng ra, chỉ thấy một người đàn ông tựa vào quầy bar đối diện cửa chính, vẻ mặt xin lỗi vẫy tay.
Người đàn ông mặc đồ tây cắt may khéo léo, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, không thắt cà vạt, áo sơ mi bên trong cố ý cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra đường cong cơ thể rắn chắc. Đôi mắt híp lại lóe hoa đào, khóe miệng mang theo tươi cười bất cần đời. Thoạt nhìn là loại cậu ấm nhiều tiền, còn là tự kỷ kiêu ngạo.
“Tôi tên Kiều Phi Vũ, các người là?” Người đàn ông ra vẻ phong lưu vén lên tóc mái, hướng đoàn người giới thiệu. Tự rót rượu ngồi trở lại ghế trên quầy, chậm rãi nhấm nháp.
Sau đó là dài dòng giới thiệu lẫn nhau. Vương Dương thế mới biết người này thoạt nhìn tự kỷ rảnh rỗi, kỳ thật là tên cực kỳ xui xẻo. Vì cái gì nói gã cực kỳ xui xẻo? Rảnh quá chạy tới quán bar tìm mấy cô em vừa mắt, cùng nhau mở phòng khách quý uống rượu chơi đùa. Kết quả uống say không còn biết gì, bất tỉnh nhân sự. Lại đúng lúc này tỉnh B náo loạn cương thi. Mọi người đều kinh hoàng chạy trốn, ai cũng không có tâm trí quan tâm ai. Đáng thương gã say rượu sau khi tỉnh lại, chỗ này đã không có một bóng người, điện thoại không thể liên lạc. Muốn ra ngoài phải có thẻ từ VIP, nhưng tấm thẻ từ từ lúc gã với mấy cô em chơi đùa, đã không cách nào nhớ rõ nhét vào áo hoặc váy của cô nào. Tóm lại là tìm không thấy, đành chịu nhốt bên trong quán bar ra không được.
Lại nói gã cũng may mắn, may mắn chỉ có gã một người ở bên trong, không có cùng đàn cương thi chung sống, nếu không sớm bị nuốt tươi. Hơn nữa trong quán bar có đồ ăn vặt bia rượu, trong lúc nhất thời sẽ không đói chết. Lại có nước có điện có giường, cương thi không vào được, tựa như đứng trong tòa thành an toàn. Bây giờ còn may mắn gặp gỡ nhóm Nghiêm Hoa có thẻ từ VIP mở cửa, vận may thật là không tệ.
Tất cả cùng nhau thu thập đồ đạc, nghỉ ngơi, cuối cùng đã có thể an ổn thở dốc một chút.
Vương Dương xoay người nhảy vào quầy bar lục tung, tìm mấy bình rượu ngoại hợp ý, lấy hai cái ly, một cái đưa cho Tiếu Dịch. Cậu mở nắp bình, đổ rượu ào ạt vào ly, lại lục ba lô lấy ra bánh bích quy, cùng nhấm nháp rượu ngoại.
Kiều Phi Vũ tựa vào quầy bar, nhìn Vương Dương rõ ràng không hiểu thưởng thức rượu ngoại. Cậu dám cầm chai rượu đắt tiền giá hơn một ngàn đồng mà như uống loại chỉ đáng mấy đồng tiền. Kiều Phi Vũ vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ, há hốc mồm mở miệng giải thích.
Run run vén lên cuối cùng một tầng băng vải, Trầm Phương nhìn vì phòng bệnh độc lây mà cắt cụt cả chân, xuất hiện trước mắt không phải máu đỏ tươi hoặc vảy kết màu đen, mà là ở miệng vết thương từ từ chảy ra chất dịch nâu vàng, tản ra nồng nặc mùi tanh hôi.
Trong chốc lát, Lưu Lục thân thể kịch liệt run rẩy sau đó ngừng lại.
“A? Làm sao vậy? Có phải anh Lưu tỉnh?” Thấy luôn hôn mê chưa từng nhúc nhích Lưu Lục nay cử động, Lý Du nghĩ gã sắp tỉnh, vui mừng hỏi.
“Không…chỉ sợ không phải…” Trầm Phương mắt trừng trừng nhìn nằm trên giường Lưu Lục sau khi run rẩy thì không có động tĩnh. Trầm Phương chậm rãi từ trên giường đứng lên, lùi về phía sau.
Nhận thấy được Trầm Phương đột nhiên khẩn trương, Lý Du nghi hoặc nhìn Lưu Lục, lại nhìn Trầm Phương.
“Không phải cái gì? Có vấn đề gì ư?”
Trầm Phương khẩn trương nhìn nằm trên giường Lưu Lục lúc này chậm rãi mở hai mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như không biết khống chế cơ thể bật dậy. Trầm Phương càng hoảng sợ thụt lùi vài bước.
“A! Anh lưu! Đã tỉnh lại rồi?”
“Đừng đi qua!” Trầm Phương cầm chặt tay Lý Du ngăn không cho đi tới.
“Vì cái gì không thể đi qua? Anh Lưu….anh….a?” Lý Du nghi hoặc quay lại, thấy Lưu Lục đầu xoay hướng bọn họ. Thấy đôi mắt quen thuộc mấy ngày nay, chỉ có tròng trắng mắt tựa như mắt cá chết lồi ra, y rốt cuộc hiểu.
“Anh ấy đã biến thành cương thi.” Trầm Phương run run thanh âm trả lời.
Biến thành cương thi Lưu Lục đang từ trên giường bò lên. Bởi vì mất đi một chân mà ngã sấp xuống mặt đất, bò dậy, miệng nôn ra một ngụm lại một ngụm chất dịch nâu vàng, khiến người ghê tởm muốn ói. Nghiêng ngả một lần nữa đứng lên, cương thi Lưu Lục khập khiễng hướng bọn họ tới gần….