Tang Thế Sinh Tồn
Chương 28 : Rời xa cửa Đông
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Từ bệnh viện đi ra thì trời đã dần sáng, ba người mau chóng quay về tiệm tạp hóa, cùng mấy người khác hội hợp. Họ đem sự tình chân tướng đại khái thuyết minh, mọi người lo lắng bàn bạc, quyết định trước đi Lâm Sơn, tìm trực thăng của Kiều Phi Vũ rời đi mới là cách giữ mạng tốt nhất.
“Nhưng mà, hiện tại chúng ta nhiều người như vậy làm sao đi qua? Trước không nói đường xá xa xôi, đường cái bên này đã bị xe hơi ngăn chặn, đi bộ thì quá chậm, còn dễ đụng phải đội điều tra hoặc cương thi, thật phiền phức.” Kiều Phi Vũ đếm số người, tuy rằng Dương Nhất Hàng và Trầm Phương không có ở đây, nhưng còn gia nhập thêm Lâm Kiệt, tổng cộng có tám người, số người không ít.
“Này a, tôi đã sớm có chuẩn bị.” Nghe Kiều Phi Vũ nói vậy, Lâm Kiệt đứng dậy mở cửa bên phải trong tiệm, bên trong không ngờ là chỗ đậu xe. Cậu chỉ bốn chiếc xe máy đã chuẩn bị sẵn, nói. “Khi người kêu Dương Trì xin tôi truyền lời cho các người, tôi phỏng chừng số người không ít. Thế nên để phòng ngừa, tôi tìm vài chiếc xe giấu trong chỗ này. Tuy hiện tại xe hơi khó di chuyển, nhưng nếu đi đường nhỏ chạy bằng xe máy thì càng tiện.”
“Ố ồ, cậu cũng biết tính trước quá chứ.” Không ngờ thiếu niên này còn có chút hữu dụng, giải quyết vấn đề phương tiện giao thông.
Mọi người bắt đầu tìm nhu yếu phẩm trong tiệm tạp hóa, cố gắng nhét đầy ba lô của mình. Chuẩn bị tất cả xong, nhìn lên sắc trời ngày càng sáng, đã tới lúc nên hành động. Chỉ sợ kéo dài thời gian thêm tối nay, binh lính sẽ bắt đầu tuần tra lục soát khu cửa Đông.
Lặng lẽ nhấc lên cửa cuốn gara, đoàn người nối tiếp nhau dắt xe máy đi ra. Vương Dương đứng ở cuối cùng, vẻ mặt do dự nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, xe màu đen có hoa văn lửa cháy. Mặt cậu nhăn nhó, ngay cả khóe miệng cong lên lưu manh cười cũng cúi xuống, có điểm uể oải.
Tuy rằng từ đầu tới giờ, Vương Dương đều biển hiện ra giỏi lái xe và cạy khóa xe. Nhưng phải nhắc một chút, tuy là cậu giỏi lái xe bốn bánh, nhưng bất lực với xe hai bánh, nó là điểm yếu của cậu……
Xe có hai bánh cậu chưa từng chạy thử. Cho nên hiện tại đối mặt với sự thật tàn khốc phải tự mình lái xe máy, cậu chần chờ.
“Làm sao vậy?” Thấy Vương Dương trừng mắt như nhìn kẻ thù vòng quanh chiếc xe, Tiếu Dịch hỏi.
“Á….không có gì.” Làm sao cậu có thể không biết xấu hổ nói rằng mình không biết chạy xe máy!
Như là biết trong lòng Vương Dương vặn vẹo, Tiếu Dịch bâng quơ đề nghị.
“Tôi chạy xe máy vững hơn, để tôi chở ông đi.”
“Như vậy có phiền phức lắm không.” Vương Dương làm bộ ngại.
Tiếu Dịch phát hiện phía trước lại xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát, đã chặn đường chờ bọn họ. Tiếu Dịch bình tĩnh quay đầu xe quẹo vào đường nhỏ. Đằng sau mấy người cũng theo sát hắn. Bị bốn phía xe cảnh sát không ngừng truy đuổi, bọn họ lái xe trên đường cái liên tục vòng vèo, lối đi cũng ngày càng nhỏ hẹp. Mặt sau xe cảnh sát lập tức có cách đối phó, phái ra xe mô tô tiếp tục rượt đuổi không bỏ.
Phát hiện mấy người này cứng đầu không nghe cảnh cáo, lái xe chạy loạn, quân lính đằng sau rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật, rút súng bắn giết.
X! Thật không công bằng, chúng tôi đều dùng nguyên thủy gậy gỗ, xẻng sắt, bọn họ thì dùng công nghệ cao súng lục, cái này căn bản không công bình! Vương Dương trong lòng thầm bực mình.
Cậu nhìn dày đặc viên đạn lướt sát qua mình, chung quanh vật thể bị bắn trúng đều vỡ tan rơi rớt. Nếu cậu có súng, đã sớm đánh cho bọn kia bầm dập, hiện tại thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Cứ bị truy đuổi như vậy không phải cách hay. Xe máy chạy đến phía trước, đi vào một con đường có hai ngã rẽ nhỏ hẹp. Hai vách tường khoảng cách quá nhỏ, một chiếc xe máy miễn cưỡng chạy qua, mặt sau xe hơi và xe mô tô cảnh sát đã tiến sát tới. Bốn chiếc xe đi cùng một đường phỏng chừng không đủ thời gian.
Vương Dương rống hướng đằng sau đồng hành.
“Chúng ta chia hai ngã! Phân tán chú ý! Đi hai đường thì cơ hội thoát càng lớn!”
“Vậy là chúng ta tự mình đi biệt thự ở Lâm Sơn?” Những người khác không biết vị trí biệt thự của Kiều Phi Vũ, một mình thì không biết nên đi làm sao.
“Ba ngày, chờ nhau ba ngày! Tranh thủ ba ngày này tập hợp ở chùa Đông Nguyên. Nếu hết thời gian còn không có người đến thì sẽ không đợi!” Vương Dương phát biểu ý kiến.
“Tốt!” Lâm Kiệt gật đầu tỏ vẻ hiểu được, rồ ga đổi đầu xe đi ngã rẽ đường nhỏ bên trái. Phương Chí Hoành mang theo Lý Du theo sát sau đó.
Mà xe Tiếu Dịch và xe Kiều Phi Vũ thì quẹo hướng đường nhỏ bên phải. Đoàn người phân tán đi hai con đường cùng hướng về một mục đích.