Tang Thế Sinh Tồn
Chương 29 : Rừng hoang đồi vắng
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Trời chiều ngã về tây, bao phủ mặt đất một tầng mờ nhạt ánh sáng ấm áp. Trên sườn núi rộng lớn, có một cây đại thụ cong cong, cây thô ước chừng ba người mới ôm hết. Mùa này cây cối nên là lá xanh rậm rạp, nhưng đại thụ lại hiện ra dấu hiệu héo úa. Nhánh cây không có một mảnh lá cây, vỏ cây màu nâu biến thành ẩm ướt xám đen. Một số nhánh cây vì mục rữa mà rớt xuống đất, từ thân cây rơi xuổng vỏ mục đen xì. Có không ít màu trắng sâu nhỏ chui vào trong thân cây ẩm ướt, tùy ý hưởng thụ thân cây hư thối cung cấp cho dinh dưỡng.
Vương Dương nhàm chán cầm nhánh cây đâm thịt con sâu mập, làm nó cuộn tròn lại, hỏi ở một bên nhóm lửa Kiều Phi Vũ.
“Thoạt nhìn mấy con sâu này khá mập mạp, muốn ăn thử không?”
“A….” Kiều Phi Vũ chần chờ a một tiếng, không biết nên đáp lại thế nào. Vương Dương vẻ mặt giống như thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Ngược lại Viên Tư Điềm đứng cách xa thân cây nhất, nghe lời này thì hét to càng chuyển ra xa hơn, lớn tiếng phản đối.
“A —-! Không cần! Rất ghê tởm!”
Đứng từ xa cô có thể thấy bị Vương Dương đâm mà thi nhau rơi trên mặt đất, không ngừng mấp máy thân hình trắng trong suốt ấu trùng. Viên Tư Điềm vẻ mặt muốn ói. Cô nhìn còn không chịu được nói gì tới ăn. Chỉ xem thôi đã buồn nôn lắm rồi. Toàn thân cô nổi da gà, hai tay không ngừng xoa cánh tay.
“Ai ~ nhưng chúng ta đã hơn một ngày chưa ăn gì, tôi rất đói bụng.” Vương Dương nghiêng đầu móc lỗ tai bị tiếng hét của Viên Tư Điềm làm ù tai. Cậu quăng bỏ nhánh cây, ngồi bệch xuống mặt cỏ, tay chống cằm, vô cùng buồn phiền.
Bọn họ sau một hồi khốn khổ bị xe cảnh sát rượt theo thật lâu, rốt cuộc có cơ hội quẹo qua quẹo lại trong con hẻm ngoằn ngèo cắt đuôi xe cảnh sát. Xe tiến thẳng tới Lâm Sơn.
Vất vả tìm được chỗ nghỉ chân, lại phát hiện Viên Tư Điềm vốn ôm chặt túi thực vật, và cái túi đeo trên lưng để giúp Kiều Phi Vũ lái xe, đã bị cô chẳng biết khi nào đánh mất…
Ba lô chứa đồ ăn đeo ở sau lưng, đít túi bị thứ sắc nhọn nào đó móc rách một lỗ to, thực vật theo bên trong toàn bộ rơi ra. Chỉ còn lại hai chai nước suối cắm ở hai bên hông ba lô là còn nguyên. Cái này có thể tha thứ, nhưng không biết tại sao cô có thể làm mất cái túi ôm chặt trong lòng….
“A—-”
“Ê! Ê! Nhỏ giọng thôi! Đừng kéo cương thi lại đây!” Vương Dương vội chạy qua bị miệng Viên Tư Điềm. Cậu thật đau đầu cô gái này luôn hở chút hét la mà thân kinh thì yếu xìu.
Tiếu Dịch chẳng biết học từ đâu mà xẻ thịt phân thây rất chuyên nghiệp. Hắn nhanh chóng tách rời thân thể con hoẵng, trói lên cái giá gỗ, xoay nướng trên đống lửa Kiều Phi Vũ đã nhóm sẵn. Không biết hắn từ đâu tìm ra lá cây có vị hương liệu, và bao muối trong ba lô, tẩm vào thịt con hoẵng nướng lên khá là ngon. Vương Dương mồm to nhai đùi thịt Tiếu Dịch đưa, ăn vô cùng vui vẻ.
Ăn không ít thịt vẫn còn cảm giác đói, Vương Dương thèm thuồng nhìn hướng Tiếu Dịch mới ăn một chút. Tiếu Dịch gặm vài miếng, chịu không được ánh mắt Vương Dương, lặng lẽ cầm thịt đưa cho cậu.
“Anh bạn ~~ ông thật tốt ~~~” Vương Dương không chút khách sáo cầm thịt nươngs, cũng không ngại Tiếu Dịch đã cắn vài miếng, vừa nhai nuốt vừa cảm động khen tặng.
“Không tưởng nổi ông nấu ăn giỏi thế, thật sự là người tài hết chỗ chê ~ sau này ai mà ông gả cho ông nhất định hạnh phúc chết!”
“Ừm, người đó nhất định sẽ hạnh phúc….” Tiếu Dịch nhìn chằm chằm Vương Dương, đói khát liếm môi, đáp.
Bị đôi mắt sâu thẳm kia nhìn đến cả người nhột nhạt, Vương Dương theo bản năng bảo vệ thịt nướng trong tay, sợ bộ dáng đói khát Tiếu Dịch đột nhiên đổi ý cướp lại thịt. Hiện tại thịt đã trong tay cậu, cậu, cậu sẽ không buông tay.
Viên Tư Điềm ngồi một bên đã bình tĩnh trở lại, vui vẻ ăn thịt nướng ngon lành, nghe Vương Dương và Tiếu Dịch đối thoại, bản năng nghĩ là nói chính mình. Cô xấu hổ lén liếc Tiếu Dịch, nghĩ sao hắn có thể đem lời tâm tình nói trước mặt nhiều người như vậy. Cô đỏ mặt cúi đầu, tiếp tục từ từ ăn thịt, trong lòng nhộn nhạo ngọt ngào.
Kiều Phi Vũ nhàm chán nhìn ba người trước mắt diễn trò. Đôi mắt thú vị nhìn hai người mập mờ, lại thấy ở bên kia Viên Tư Điềm đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng, không biết cô đang ảo tưởng cái gì. Gã cảm thán mình độc thân cô đơn. Tùy ý ném nhánh cây chất thành đống ở bên cạnh vào đống lửa, hừng hực lửa cháy *phừng* một cái, thiêu đốt thêm mãnh liệt.