Tang Thế Sinh Tồn
Chương 4 : Cuộc chạy trốn [3]
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Khẩu súng chĩa hướng ngoài cửa, Vương Dương nhanh chóng quan sát hai bên trái phải. Không giống như trong trò chơi đột nhiên toát ra một đống cương thi, ngược lại không khí im ắng. Hàng hiên hôn ám, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ thông gió miễn cưỡng chiếu tiến vào.
Không xuất hiện cái gì ngược lại càng làm người ta khẩn trương, đối với sợ hãi điều không biết, đối với tâm lý thừa nhận năng lực, đều là cần thật lớn can đảm. Vương Dương đám người chậm rãi hướng hàng hiên đi đến, họng súng nhắm ngay hàng hiên góc chết, để phòng ngừa đột nhiên phóng ra cương thi.
Tiếu Dịch trước một bước tiến lên xem xét góc hàng hiên, xác nhận an toàn, hướng Vương Dương gật đầu. Ba người nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, đi được hai tầng lầu thì Tiếu Dịch bỗng ngăn lại. Hắn ngón trỏ đặt lên môi cảnh cáo đừng lên tiếng, vừa chỉ hướng lầu ba hộ gia đình. Vương Dương dò xét hướng lầu ba coi, trông thấy cảnh tượng Vạn Tài lúc đầu gặp đã miêu tả.
Vết máu kéo dài từ thang lầu, thuyết minh cương thi bắt giết người kéo một đường tha đi ăn quỹ tích. Có hai người, không, phải nói là cương thi, đang quỳ trên mặt đất ăn ngon lành thi thể. Cương thi ông già gầy teo, khả năng đầu từng bị cái gì va chạm, hai má hõm vào một khối to. Con mắt giống mắt cá chết trắng dã có một viên đã lồi ra miễn cưỡng dính trên mặt, con ngươi chỉ dựa vào mấy dây thần kinh hồng xanh giao nhau lắc lư, hết sức khủng bố. Một cương thi nam khác thì toàn thân đều phù thũng, giống như xác chết đuối, làn da hiển hiện thi ban màu xanh đen.
Ở phía sau bọn họ, có vài cái cương thi đang tranh đoạt xác một trẻ con. Trong quá trình tranh cướp, thi thể bị xé ra, nội tạng rớt đầy đất. Túi sách màu vàng tươi trên người đứa trẻ cũng theo thi thể bị xé rách, rơi trên mặt đất, hết sức chói mắt. Cửa phòng căn hộ bên cạnh mở rộng, màu trắng cửa gỗ phong cách Châu Âu dính đầy máu đỏ phun tung tóe, còn có mấy dấu tay đỏ tươi, chứng minh người chết đã từng giãy dụa muốn sống là cỡ nào vô lực.
Gần gũi quan sát cảnh tượng tựa địa ngục, Vương Dương cảm giác muốn ói. Cậu dùng động tác nhỏ sợ phát ra âm thanh, ý bảo hãy thừa dịp cương thi bận rộn, vụng trộm chuồn đi. Cho dù họ có súng, tốt nhất cố gắng không chọc đến chúng nó. Ai biết nổ súng có thể hay không đưa đến càng nhiều cương thi…
Ba người theo thang lầu chuẩn bị tiếp tục xuống dưới. Vạn Tài vừa mới nhìn đến cảnh tượng trên, sợ tới mức chân như nhũn ra, tay cầm súng run rẩy. Gã căng thẳng quá cầm không chắc, súng trượt khỏi tay đập vào song sắt tay vịn thang lầu.
*Đinh!!!*
*Loảng xoảng!!*
*Đang!!!!!!*
*Đang!!!!!!!!!!*
Không để cậu cười lâu chút, cửa lại xuất hiện một cương thi. Vương Dương nhanh chóng giơ súng bắn bể đầu nó, hiện tại không thời gian rảnh nói nhảm, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn. Đang đánh hăng, cảm giác sau lưng một trận gió lạnh ập tới, Vương Dương tỉnh táo xoay người nhấc chân đá. Này vừa thấy, hóa ra là cương thi mặc đồ bảo vệ. Quần áo đã rách tả tơi, khắp nơi đều là lỗ thủng cùng vết máu khô, miệng rộng hộc ra chất nhầy, cách mấy mét đều có thể ngửi mùi tanh từ miệng gã.
Bảo an bị đá lùi vài bước, lại lung lay hướng cậu xông tới. Chó chết! Cậu bóp cò súng, bảo an cái đầu to dài nháy mắt bể, còn vẩy ra vài giọt không biết là dịch não vẫn là vết máu chất lỏng văng lên mặt Vương Dương. Vương Dương nhanh chóng lau mặt. Tổ cha nó! Ghê tởm chết.
Đánh xong mấy cái cương thi toát ra, hai người rốt cuộc toàn thân lành lặn xông ra ngoài. Đối mặt ánh sáng bên ngoài, Vương Dương vô cùng may mắn. Tuy ánh sáng không mạnh, nhưng cũng so với trong cao ốc an toàn nhiều. Tuy nhiên khi cậu nhấc tay xem đồng hồ, lập tức sẽ không an toàn. Vương Dương hết nhìn đông tới nhìn tây ngó mấy chiếc xe hơi ven đường. Vương Dương nhắm trúng một chiếc xe việt dã, nhanh nhẹn mở ổ khóa xe, khởi động động cơ. Vương Dương đắc ý hướng bàng quan Tiếu Dịch nhướng mày.
“Tôi mở khóa xe kỹ thuật là số một đó!”
“Hừ.” Tiếu Dịch chỉ hừ một tiếng, ngồi ghế phó lái. “Ông định đi đâu?”
“Tuy rằng cha mẹ nuôi của tôi không quan tâm tôi nhiều, nhưng hiện tại tình thế đều như vậy, tôi muốn trở về xem bọn họ. Hơn nữa cũng coi thử có đồ gì cần thu xếp.” Vương Dương nhún vai nói.
“Cha mẹ nuôi?”
“Đúng vậy, tôi là cô nhi. Hồi bảy tám tuổi họ nhận nuôi tôi vì không có con. Kết quả năm sau bà vợ dính bầu, trừ bỏ trả sinh hoạt phí, họ không thèm để ý tôi sống thế nào.” Vương Dương bất cần đời giải thích, quay đầu hỏi. “Ông định thế nào? Có thân thích không? Có muốn liên lạc?”
“Không có, tôi sẽ cùng ông cùng nhau.” Tiếu Dịch nghiêng đầu nhìn cậu.
“Vậy thì tốt, đi thôi!” Xe ầm vang nổ, Vương Dương chuyển động tay lái, khởi động xe hơi hướng đường cái thẳng tiến.