Tang Thế Sinh Tồn
Chương 5 : Về nhà
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Vương Dương mất nửa ngày nhấn máy hát trong xe, nhưng không có chút phản ứng nào, chẳng biết có phải bị chủ trước chiếc xe làm hư rồi không. Vương Dương muốn nghe radio để biết tình huống hiện tại, nay giấc mộng tan biến. Vương Dương cho hả giận đấm cái máy vài cái, lại chuyển qua tay lái, từ ba lô lấy ra hộp thuốc lá, dùng miệng rút ra một cây mồi lửa.
“Hô –” Phun ra vòng khói, Vương Dương liếc người ngồi bên cạnh. Tiếu Dịch đang nhìn ngoài cửa sổ. Cậu lắc hộp thuốc lá trước mặt hắn, hỏi. “Này, muốn một cây không? Để nâng cao tinh thần.”
“Không cần…”
Có cần luôn giữ bộ mặt vừa lạnh vừa cấm dục thần thánh không vậy cha nội? Vương Dương bĩu môi, chuyên tâm lái xe.
Hai bên đường không thiếu mấy chiếc xe lật nghiêng ngả, giữa đường không có chiếc xe nào chắn đường, đỡ không ít phiền toái, có thể nhanh chóng tiến tới trước. Đi không xa thì thấy thấp thoáng hình người che ở giữa đường. Xe càng chạy càng gần, dần dần thấy rõ ràng. Mấy đứa trẻ con khoảng bốn, năm tuổi hoặc quỳ hoặc ngồi đang gặm cắn thi thể.
Bọn nhóc đều thống nhất mặc bộ váy xòe plastic phản quang chói mắt, một hai bé trai thì mặc màu lam loang loáng lễ phục. Bé gái tóc đều búi hai bên, hầu như trên mặt chúng đều có thể thấy rõ nguyên bản hóa trang. Mặt trắng bệch, hai má đồ đỏ thẫm son, cùng cái trán điểm chấm đỏ. Nguyên bản hẳn là cách hóa trang khôi hài lại đáng yêu, nhưng khi chúng trở thành cương thi thì không hề đáng yêu nữa. Trên mặt son không biết là bị chùi mất hay lem mất cùng trên mặt vết máu trộn lẫn, miệng đỏ thẫm son cũng lấm lem, xa xa nhìn tựa như bồn máu mồm to. Trên mặt phấn trắng cũng loang lổ cùng với xanh trắng màu da, hơn nữa cương thi đặc điểm tròng trắng mắt giống mắt cá chết, làm ra hiệu ứng hù chết người gấp mấy lần.
“Con bà nó! Mấy đứa nhóc này bộ dáng so với cương thi trưởng thành còn đáng sợ! Không chừng đang tổ chức cái gì lễ hội chúc mừng thì bị biến dị? Loại quần áo này xem thật kinh tởm…” Vương Dương đánh giá đám con nít cương thi chặn đường, hướng Tiếu Dịch cảm thán.
Cậu quay đầu xem bên phải con đường, có một khu nhà kêu [Tinh Tú mầm non] đủ mọi màu sắc. Cửa nhà hàng rào màu xanh mở rộng, trên hàng rào lấm tấm vết đen, phỏng chừng cũng là vết máu. Bức tường cạnh cửa vẽ một bức phim hoạt họa cũng bị phun tung tóe vết máu. Tấm hình vốn méo mó chọc cười nay ấn một mảng lớn máu sạm đen chảy dài xuống.
Cương thi con nít nghe tiếng động cơ xe, lục tục đứng lên. Lúc này Vương Dương mới thấy rõ bọn họ vây quanh cắn một người mặc tạp dề in hình hoa, màu đen tóc dài rối tung che khuôn mặt, tay chân vặn vẹo cùng một chỗ, cánh tay bị cắn lộ ra khúc xương trắng. Nhìn bộ dáng có lẽ là cô giáo ở nhà trẻ này. Bị bầy cương thi con nít ăn hết, thật đúng là thảm.
Nhìn đám cương thi con nít chạy hướng xe mình, Vương Dương hút hết điếu thuốc cuối cùng, hạ kính cửa xe quăng đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cười đối với Tiếu Dịch nói.
“Hì, nhìn thấy không? Những này đều là đóa hoa của tổ quốc chúng ta. Bất qua hiện tại biến thành thực nhân hoa, tôi liền đại ân đại đức làm chuyện tốt, cho chúng sớm ngày siêu độ thôi ~”
Đêm khuya, Vương Dương uống bia nhiều quá mắc tiểu giật mình tỉnh giấc, lảo đảo ra ngoài tìm phòng vệ sinh. Xả xong rồi cậu cũng thanh tỉnh đôi chút. Cậu chú ý tới vừa mới đi qua một cái cửa ngầm, chợt nhớ lúc trước có mua một cái ná, tốc độ bắn vừa mau vừa chuẩn. Sau lại chơi chán không biết cất đâu rồi. Cậu muốn tìm lại cái ná làm vũ khí bắn, cảm thấy nó không sai.
Lúc nãy trong phòng cũ của mình nay là phòng chứa đồ cũng tìm không thấy nó, chẳng lẽ là cất trong chỗ kín này? Kỳ thật sau cánh cửa ngầm là khe hở giữa thang lầu một và lầu hai làm thành cái phòng nhỏ, dùng để chất đống những vật không thường dùng.
Vì vậy cửa ngầm làm giống tường sắt, ổ khóa rất nhỏ, mục đích là để trong phòng khách đừng quá chú ý nó. Nếu không phải lúc nãy đi ngang chợt nghĩ tới, Vương Dương cũng quên sự tồn tại của căn phòng này.
Nghĩ tới cái ná, Vương Dương ngứa tay cầm chìa khóa đặt ở trên bàn phòng khách, tra chìa vào ổ, đẩy cửa ra.
Bên trong một mảnh tối đen, cái gì đều không thấy rõ. Vương Dương nheo mắt, một tay vịn cửa, thân thể hướng về trước hơi khom, đầu cũng dò xét hướng vào, muốn nhìn kỹ rõ ràng thứ bên trong.
“Khặc….khặc….khặc….”
Yên tĩnh bên trong bỗng nhiên truyền ra yết hầu ma sát khàn khàn thanh âm. Trong tối đen đột nhiên một khuôn mặt cách Vương Dương gần trong gang tấc. Khuôn mặt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt trắng bệch, trong màu trắng nhuộm màu xanh chết chóc. Cái kia tròng mắt đục ngầu do nhìn gần có thể thấy rõ mỗi dây tơ máu. Miệng mở lớn lộ ra răng nanh dày đặc, từ miệng chảy ra dịch nhầy màu nâu vàng. Cho dù biến đổi thành như vậy, Vương Dương vẫn nhận ra được đây là cha mẹ nuôi đã sinh ra, em trai của cậu, Vương Dự Kỳ.
Tổ cha nó! Nguyên lai hàng này biến dị không đi, nói không chừng là bị chính cha mẹ nuôi nhốt ở bên trong. Lại bị cậu ngu ngốc đem cửa mở ra. Vương Dương hận không thể tát mình hai bạt tay. Cho mày nửa đêm ngủ mơ màng tự dưng mở cửa!!! Cho mày không cầm súng dám một người đi mở cửa!!!
Nhưng tình huống không cho cậu nghĩ nhiều, Vương Dự Kỳ đã mở lớn cái miệng phun ra mùi hôi thối hướng cậu nhào tới cắn….