Tang Thế Sinh Tồn

Chương 6 : Thương xá [1]

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Nhưng tình huống không cho cậu nghĩ nhiều, Vương Dự Kỳ đã mở lớn cái miệng phun ra mùi hôi thối hướng cậu nhào tới cắn….



“Ngồi xổm xuống!”



Đằng sau truyền đến tiếng Tiếu Dịch cảnh cáo, Vương Dương kịp phản ứng vội ngồi thụp xuống, đằng sau một trận gió sát qua đỉnh đầu cậu.



Chỉ thấy một cái xẻng trực tiếp chặn ngang cổ họng cương thi, mạnh đâm vào trong cổ, lại dùng lực đẩy sang bên cạnh, đầu cương thi liền bẻ gãy lúc lắc tại trên vai.



Cương thi không có cảm giác đau càng chưa chết triệt để, như trước ương ngạnh không ngã. Cái đầu lung lay nửa vời, biến thành máu đen thi huyết dọc theo miệng vết thương cổ họng thong thả chảy giọt. Cương thi loạng choạng còn muốn tiếp tục bổ nhào tới, Vương Dương ngồi dưới đất thừa cơ giang chân sẫy cương thi, còn mình thì nhanh chóng vọt sang bên nhường chỗ cho Tiếu Dịch.



Tiếu Dịch giơ lên cái xẻng mạnh đánh về phía cái đầu cương thi đang giãy dụa, sử dụng cái xẻng trực tiếp chặt đứt xương sống lưng của cương thi, động tác gọn lẹ làm cương thi hết nhúc nhích.



Hai người hợp lực đem cương thi quăng vào hầm ngầm, một lần nữa khóa lại. Vương Dương hiện giờ không muốn tìm cái ná nữa, cậu thấy hầm ngầm liền có tâm lý bóng ma…



“Anh em, ngại quá, nửa đêm còn phiền ông đứng lên giúp tôi diệt thi.”



“Dậy đi tiểu, thuận tiện.” Nhổ ra câu chữ, Tiếu Dịch mặt không thay đổi xoay người hướng phòng vệ sinh rửa đôi tay dính thi huyết.



“A….” Cứu người liền cứu người, mắc gì tìm lấy cớ, có ai nửa đêm cầm xẻng đi tiểu ư….



Vương Dương trong lòng nói móc, phát hiện chính mình trong vòng một ngày bị cứu hai lần, thật bất đắc dĩ. Rõ ràng thoạt nhìn Tiếu Dịch bộ dáng gầy yếu mảnh khảnh, thích hợp bị người cứu. Còn mình đường đường đàn ông cao mét tám lại bị cứu thì thật bi kịch. Quả nhiên câu danh ngôn rất đúng, nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường. Thằng nhãi Tiếu Dịch này thực lực thật sự rất mạnh, rất đáng tin.



Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lái xe rời đi biệt thự, tìm kiếm người sống sót và tin tức sự sống.



Hôm nay thời tiết so với ngày hôm qua tốt rất nhiều. Mặt trời xuyên thấu qua tầng mây bắn thẳng xuống dưới, cũng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong xe việt dã, cho vật phẩm trong xe bao trùm sắc hoàng kim. Vương Dương ngậm điếu thuốc tập trung lái xe, lúc đứng đắn không cười lưu manh thì ngũ quan không giống đa số người phương đông, mang theo điểm người phương tây hình dáng khắc sâu, thân thể rắn chắc và làn da ngăm. Trong trường học cậu rất được nữ sinh yêu thích, là loại ánh mặt trời sáng sủa. Tóc quăn tự nhiên lung tung vểnh lên, dưới ánh nắng biến thành màu nâu nhạt. Tiếu Dịch có chút ngứa tay muốn xoa một cái, mà thực tế hắn cũng làm như vậy.




Phương Chí Hoành khiếp sợ hai người tại loại thời điểm khẩn cấp này còn có tâm tình đi dạo thương xá. Gã không thể hiểu nổi ý tưởng của hai người này. Nhưng mà nhiều người tụ tập cùng một chỗ thì bảo đảm hơn, thêm nữa ở trong xe cũng không phải tuyệt đối an toàn. Phương Chí Hoành quyết định cùng bọn họ đi thương xá.



“Bên trong có nguy hiểm hay không?” Lý Du sợ hãi nhìn thương xá to lớn lại im ắng không tiếng động, không có một bóng người. Lý Du đôi mắt kinh sợ ửng đỏ.



“Đừng lo lắng, nếu có nguy hiểm anh sẽ bảo vệ em.” Phương Chí Hoành nắm tay Lý Du, dịu dàng nói.



“Ừ.” Lý Du gật gật đầu run rẩy dán sát Phương Chí Hoành.



“Ha ha, Tiếu Dịch, chúng ta đi vào đại náo một chuyến nào!” Tiếu Dịch nắm khẩu súng trong tay, hưng phấn đem băng đạn nhét đầy, đối bên cạnh mặt lạnh Tiếu Dịch cười nói.



“Cẩn thận.” Tiếu Dịch chỉ là thấp giọng hồi đáp.



“Ha ha ~ yên tâm, anh em ~~ tôi sẽ không yếu đến mức mỗi ngày chờ ông cứu.” Vương Dương chụp lưng Tiếu Dịch vài cái, tự giễu nói. Miệng lầm bầm hai người vóc dáng thoáng nhìn không khác biệt nhiều, vì sao cậu phải nhón chân mới có thể chụp tới vai hắn? Chẳng lẽ gầy teo Tiếu Dịch lại cao hơn cậu? Thật nhìn không ra.



“Tốt, vậy đi thôi! Hai người cố gắng cẩn thận, nói không chừng bên trong còn có cương thi, đừng để bị cắn. Chúng tôi không có tâm trí bảo vệ các người.” Vương Dương đối với hai người phía sau căn dặn.



“Chúng tôi sẽ tự bảo vệ chính mình.”



“Thế thì tốt~ ”



Vương Dương và Tiếu Dịch lập tức vọt vào cánh cửa nửa khép của thương xá.