Tang Thế Tình Nhân

Chương 2153 : Triệu Lục ngu ngốc

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


Đường Tư Hoàng gật đầu nói: "Về tổng thể thì không có vấn đề, để xem tình hình phụ cận công ty con kia một chút rồi nói sau."



"Dĩ nhiên."



Năm chiếc xe tiếp tục chạy vào nội thành. Mặt trời treo cao trên bầu trời, từ xưa đến nay vẫn chưa từng thay đổi, nhưng đô thị phồn hoa bên dưới nó đã khác trước rất nhiều, nó tựa như một cụ già chất phác lại khiêm tốn, lặng lẽ ngồi yên ở đó.



Sau khi vào thành, tang thi rõ ràng đã tăng lên nhiều, đi lang thang bốn phía chẳng có mục đích, thỉnh thoảng còn có vài con tang thi nằm rạp dưới đất gặm cắn người sống sót không biết từ đâu đến.



Theo chỉ dẫn trên bản đồ, năm chiếc xe rất nhanh đã chạy tới công ty con kia. Mọi người còn chưa xuống xe, đã nghe thấy tiếng rống lên từng hồi và tiếng thở dốc chửi rủa.



"Mẹ kiếp! Cái đám người kia có phải đã chọc vào ổ tang thi không thế?" Đường Thất nhìn đám người đang đại chiến với một đám tang thi trước cửa ra vào công ty kia, trợn mắt khinh thường.



Đường Văn suy đoán: "Có thể bọn họ cũng là một tiểu đội sinh tồn của căn cứ."



"Vậy thì hỗ trợ đi." Đường Xuân quay cửa kính xe xuống, chỉ hé ra một khe nhỏ đủ để bắn tên.



Tất cả đều không xuống xe mà lấy nỏ ra, dùng tên bắn từ xa. Đạn rất khan hiếm, nếu có thể không cần dùng đến thì nhất định không dùng. Hai chiếc xe của Hắc Lang đội không có động tĩnh, xem ra không định giúp đỡ.



Đường Miểu thì không dùng nỏ mà dùng ná cao su. Ná hiển nhiên nhanh hơn tên với đạn nhiều. Đường Hâm nhìn tốc độ gần như là hai giây một phát của cậu mà âm thầm líu lưỡi. Thứ này quả nhiên là thần khí!



Đá "phốc phốc" bắn ra, rồi "phập phập" đánh vào đầu tang thi, gần như là một cái trúng một cái. Áp lực của tiểu đội sinh tồn bên kia lập tức nhỏ hơn nhiều, vừa phòng thủ vừa lui về xe mình đậu ở một nơi khá xa. Sau khi tất cả lên xe liền đạp mạnh chân ga, chạy về phía quân đoàn hoa quả bên này. Phía sau, một đoàn tang thi bám riết không tha đuổi theo.



"Khốn kiếp!" Đường Miểu thấp giọng mắng một câu.



Đường Hâm cũng tức đến trợn mắt. Mấy người muốn chạy dĩ nhiên không sai, nhưng kính nhờ đừng có chạy về phía bọn này được không, dẫn hết một đám tang thi tới đây luôn kìa! Nguyên một bầy đông nghịt, nhìn mà rợn người.



Người quân đoàn hoa quả thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng thu nỏ lại, quay cửa xe lên.




"Cha, con đó ít nhất cũng phải L3!"



"Phải giải quyết nó, bằng không chúng ta sẽ không thể đi xuống." Đường Tư Hoàng thấy cách đó vài bước có một cánh cửa khép hờ, nhanh chóng lôi Đường Miểu chạy vào, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.



Sau lưng đột nhiên có một cơn kình phong đánh úp tới, Đường Miểu bỗng xoay người, phi lên vung một cước đá văng con tang thi nam mặc áo khoác trắng lên tường. Tang thi đập người vào tường, khiến bức tường trắng toát phút chốc nhuộm đỏ một mảng lớn. Đường Miểu nâng khẩu súng đã gắn ống giảm thanh, tặng nó một viên đạn.



"Rầm rầm rầm", một hồi đập cửa dồn dập, cánh cửa bị nện đến vang ầm ầm, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào rú trầm thấp. Bên ngoài không có tiếng người, người tông cửa hiển nhiên không phải mấy người Triệu Lục.



Đường Tư Hoàng nhanh chóng nắm chặt cửa, nhìn Đường Miểu: "Ta mở cửa, con nào vào con liền giải quyết con đó. Thế nào?"



Đường Miểu bỏ súng trở lại vào bao, hai tay nắm chặt đao chuẩn bị sẵn sàng, gật đầu: "Không thành vấn đề."



"Chuẩn bị!" Vừa dứt lời, Đường Tư Hoàng liền kéo cửa chỉ đủ để một người chui vào, một con tang thi tiến vào, trông có vẻ là L2. Đường Tư Hoàng lập tức đóng cửa lại. Ngoài cửa, vẫn còn tang thi không cam lòng tiếp tục đập.



Đường Miểu khẽ quát một tiếng, tay trái giơ đao, như chạy ba bước vào rổ, phi người tiến tới, ánh sáng bạc lóe lên, đao rơi máu đổ. Sau khi Đường Tư Hoàng đóng cửa mở cửa năm sáu lần, thì bên ngoài không còn tiếng nện cửa nữa. Đường Miểu liên tục giải quyết tang thi, cả người đều dính đầy máu đen, mùi tanh xông lên mũi làm cậu buồn nôn không thôi, ngồi xổm xuống chồng xác tang thi, móc tinh hạch ra.



"Cha, con L3 kia không biết đã chạy đi đâu rồi."



Đường Tư Hoàng không để tâm nói: "Có lẽ đã đuổi theo bọn Triệu Lục rồi."



Đường Miểu cởi khẩu trang xuống uống vài ngụm nước.



********************************